- -----
Chương 1209: Chuẩn bị đến Ẩn tộc (3).
“Em cũng biết là ở trong lòng của Khinh Nhiễm, em mới là người thân thiết nhất với anh ấy mà.”
Hai người thân thiết nắm tay nhau, chậm rãi bước đi về phía phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện.
Nghe vậy, Mộ Thiển gật đầu một chút nhưng lại không nói gì.
Thật ra, nếu cô mà nói, thì không phải cũng như không sao?
“Nói như vậy thì anh ấy cũng không vui đâu, rõ ràng người thân thiết với anh ấy nhất là chị mới đúng.”
Mộ Thiển trêu ghẹo nói.
Sắp phải rời khỏi thành phố Hải Thành rồi, vất vả lắm Mộ Thiển mới đến thăm Trần Tương và Cố Khinh Nhiễm, cũng không muốn khiến cho bầu không khí trở nên quá nặng nề.
Quả nhiên, một câu này của cô đã điều hòa bầu không khí, chọc Trần Tương cười.
“Sao trước kia chị lại không phát hiện em nhây như vậy nhỉ?”
“Em ăn ngay nói thật thôi mà.”
Mộ Thiển bĩu môi cười một cái, sau đó lấy một vật từ trong túi xách đang đeo ra đưa cho Trần Tương: “Chị dâu, năm nay ăn Tết em cũng không có mua cái gì cho chị, nên cho chị cái này.”
Là một cái hộp nhung hình chữ nhật màu xanh đen viền tơ vàng, phía trên khắc logo và nhãn hiệu được mạ vàng, được đóng gói vừa vặn, vừa nhìn đã cảm thấy giá trị không nhỏ rồi.
“Không cần, không cần đâu.
Em là em gái của Khinh Nhiễm, thì cũng là em gái của Trần Tương chị, sao chị có thể nhận quà của em được chứ?”
Trần Tương cảm thấy vô cùng hứng thú với món quà mà Mộ Thiển tặng, nhưng cũng không nguyện ý nhận.
Phụ nữ ấy mà, nói chung là không thể không thích, gần như không có cách nào kháng cự lại được mấy thứ như trang sức, túi xách, đồ trang điểm các loại.
Nhưng chỉ có điều là Trần Tương thật sự không có ý nhận món quà mà Mộ Thiển tặng cho cô ấy.
Phất phất tay, nhét lại đồ vật vào trong tay Mộ Thiển, lời nói mang ý vị sâu xa: “Chị có thể ở chung một chỗ với anh của em, ân lớn mà em đã giúp, đến bây giờ chị cũng không có tặng quà cho em, trái lại còn phải để em tốn kém, như vậy sao coi được chứ?”
“Sao lại không có mua? Sau khi chị ở cùng một chỗ với anh của em không lâu cũng có đưa đồ cho em mà.”
Mộ Thiển nhét lại đồ vật lại vào trong tay Trần Tương: “Tranh thủ thời gian nhận lấy đi, khách sáo với em làm gì chứ.”
“Chị thật sự không thể…”
“Hai người đang làm gì đó?”
Đúng vào lúc này, Cố Khinh Nhiễm từ trong phòng khách đi ra, nhìn thấy hai người đang dây dưa, nên hỏi một câu.
“Thiển mua quà cho em, quá tốn kém rồi, đang nói anh là anh trai của em ấy, sao em lại có thể nhận đồ của em ấy được chứ.”
Trần Tương nhét lại đồ vật vào trong tay Mộ Thiển, nói.
“Nhận đi, nhận đi, con bé có rất nhiều tiền, không làm thịt em ấy thì em làm thịt ai chứ?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Cố Khinh Nhiễm buồn cười, đi xuống từ trên bậc thang, đi đến trước mặt Mộ Thiển, cầm lấy cái hộp nhỏ được đóng gói trong tay Mộ Thiển, trực tiếp mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo, phía dưới là hai cái mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá, đơn giản độc đáo, vô cùng đẹp mắt.
“Mắt nhìn không tệ, mấy ngày trước chị dâu em còn ồn ào muốn anh mua cái này cho cô ấy đó, trái lại không ngờ em lại ra tay trước.”
Cố Khinh Nhiễm cầm dây chuyền lên, quan sát cẩn thận, sau đó đi đến trước mặt Trần Tương: “Lại đây, anh đeo cho em.”
“Ai da, Khinh Nhiễm, anh làm gì vậy? Anh nhận quà của em gái của anh tặng mà không cảm thấy ngại sao? Anh làm anh trai như vậy, không thấy xấu hổ sao?”
Trần Tương khẽ khiển trách.
“Chị dâu, hôm nay là lần đầu tiên chị quen biết anh ấy sao? Chị đã từng thấy anh ấy xấu hổ bao giờ chưa?”
Mộ Thiển liếc mắt nhìn về phía Trần Tương, chế giễu một câu.
Cô đang nói chuyện với Trần Tương thì thấy Cố Khinh Nhiễm đã đi vòng ra sau lưng Trần Tương, tháo móc khóa của dây chuyền ra, vòng hai tay qua trước người cô ấy, nghiêng đầu đeo dây chuyền giúp cô ấy.
Sau đó, đi đến trước mặt Trần Tương, vòng hai tay trước ngực, đánh giá trái phải của Trần Tương, vô cùng hài lòng gật đầu nhẹ: “Không tệ, cô vợ của Cố Khinh Nhiễm này quả là xinh đẹp, dù đeo cái gì cũng đều đẹp.”
“Nói bậy bạ gì đó.”
Trần Tương bị Cố Khinh Nhiễm trêu chọc một câu khiến gương mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nở nụ cười.
Một màn này, vô cùng ấm áp, tốt đẹp.
Từ tận đáy lòng Mộ Thiển cảm thấy hạnh phúc thay Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương.
Mặc dù hai người không dễ dàng mới tìm thấy hạnh phúc, nhưng từ sau khi hai người bọn họ ở chung một chỗ cũng xem như bình yên, không có sóng gió gì lớn, như vậy là tốt nhất rồi.
“Cảm ơn em, Mộ Thiển.”
Trần Tương nói