- -----
Chương 1212: Lịch sự phát triển của Ẩn tộc.
Người của Ẩn Tộc đều nói tiếng Anh.
Lúc đó Mộ Thiển đã sống ở Los Angeles rất nhiều năm, nói tiếng Anh rất lưu loát, đương nhiên hiểu bọn họ nói cái gì.
Nhưng khi cô quay lại, thấy người được phục vụ gọi là “Thiếu chủ”, thì không khỏi trừng mắt.
Người đó...!có gương mặt giống y hệt cô.
Có điều cô ta mặc quần áo và đội mũ giống kiểu người Miêu, mái tóc dài ngang lưng buông xõa, trang điểm nhẹ, rất xinh đẹp.
Khi Mộ Thiển nhìn thấy cô ta, cái ngước mắt đó, cho dù ở khoảng cách rất xa, nhưng bốn mặt của hai bọn họ vẫn đối nhau.
Khoảng khắc đó, Mộ Thiển lại có cảm giác hoảng loạn không thể giải thích được, ánh mắt lóe lên, lập tức quay người đi.
“Đi thôi.”
Cô nhìn thấy sự tồn tại của người đó, tất nhiên Mặc Cảnh Thâm và Hàn Đống cũng nhìn thấy cô ta.
Người đó...!nếu như cô không đoán sai, thì chắc là chị gái của cô, Thượng Quan Tuyết.
Trùng hợp, thật sự quá trùng hợp rồi.
Cho dù thế nào Mộ Thiển cũng không ngờ, hôm nay cô vừa mới đến được Ẩn Tộc, vậy mà đã gặp được Thượng Quan Tuyết rồi.
Lên tầng, vào phòng bao, ba người ngồi xuống, tùy ý gọi một chút đồ ăn.
Trong lúc chờ món ăn, Hàn Đống mới nói: “Bộ quần áo mà cô gái vừa rồi mặc chính là kiểu ăn mặc sơ khai nhất của Ẩn Tộc, rất giống quần áo của người Miêu chúng ta.
Có điều nhiều năm trước, người Ẩn Tộc cũng dần dần tiếp nhận quần áo hiện đại, nhưng vẫn có nhiều người thích trang phục trước đây của bọn họ hơn.
Vừa nãy trên đường chúng ta gặp được nhiều người mặc Hán phục là bởi vì hôm nay là lễ Hán phục của Ẩn Tộc.”
“Vậy sao?”
Nghe thấy Hàn Đống nói vậy, Mộ Thiển không khỏi có chút ngượng ngùng.
Vừa nãy sau khi vào Ẩn Tộc, nhìn thấy phong cách ăn mặc của những người đó khác lạ, cô còn nghĩ rằng đây là đặc điểm của Ẩn Tộc.
“Mặc dù Ẩn Tộc không thể kết hôn với người bên ngoài, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết gì cả.
Bọn họ có hệ thống mạng lưới riêng, cũng sẽ tiếp nhận những phong cách đặc sắc bên ngoài.
Nhưng tôi đã điều tra qua, tổ tiên của người Ẩn Tộc chắc là người phương Tây, trải qua hàng ngàn năm chiến loạn, vì để sống sót mới chạy đến nơi này.”
“Bởi vì nửa mặt của Ẩn Tộc giáp núi, nửa mặt gần nước, không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, cho nên bọn họ ở đây sống an dật đến bây giờ.
Mãi cho đến trăm năm trước bị người ngoài tìm thấy, mới tiếp xúc và có chút hiểu biết với thế giới bên ngoài, cũng bắt đầu tiếp nhận mọi thứ của thế giới bên ngoài.
Bao gồm cả cơ sở vật chất hiện đại, công nghệ cao, ngôn ngữ, mạng.”
“Trăm năm trước cho đến bây giờ, Ẩn Tộc cũng đã mời rất nhiều người bên ngoài đến truyền thụ các kiến thức ở bên ngoài, nhưng cái duy nhất mà Ẩn Tộc không thay đổi chính là không được kết hôn với người bên ngoài.
Cho nên những người đến truyền thụ kiến thức ở lâu trong Ẩn Tộc rồi, không khỏi nảy sinh tình cảm, cuối cùng thứ chờ đợi bọn họ chính là phong ấn ký ức, mọi thứ đều quay về con số không.”
“Cô cũng biết, người Ẩn Tộc giỏi nhất là phong ấn ký ức và y thuật, y thuật của bọn họ giường như giống với y học của chúng ta vậy.”
Hàn Đống chỉ ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố sầm uất và dòng người đông đúc vô tận, tiếp tục nói: “Bọn họ đều duy trì lễ hội Hán phục, lễ hội mùa xuân, lễ hội Songkran, tiết Thanh Minh, còn có lễ Giáng Sinh, Halloween của người nước ngoài.
Nhưng tiết Thanh Minh của người Ẩn Tộc giống như chúng ta có từ thuở sơ khai, đều là ngày thờ cúng tổ tiên.
Cho nên đã có từ hàng nghìn năm trước, tôi nghĩ chắc là không khác gì nếp sống của chúng ta, thậm chí đều có nhiều lần tiếp xúc.
Cái duy nhất không giống là bọn họ nói tiếng Anh, nhưng theo sử sách của người Ẩn Tộc thì ngôn ngữ ban đầu của bọn họ không phải là tiếng Anh, mà là người Ẩn Tộc sống rất lạc hậu, sau khi bị quốc vương nước C phát hiện, trước sự ép buộc bọn họ không thể không đầu hàng trước nước C, bị phổ cập tiếng Anh, theo năm tháng trôi qua, bọn họ dần dần quên đi ngôn ngữ trước đó.”
Hàn Đống giải thích ngăn gọn tình huống của Ẩn Tộc, Mộ Thiển cũng coi như hiểu biết một chút về Ẩn Tộc.
“Cho nên nói, Ẩn Tộc rất có thể là người Miêu trước đây.”
Cô hỏi.
Mặc Cảnh Thâm khẽ gật đầu nói: “Miêu Cương cũng được chia thành nhiều bộ lạc, cũng không phải không có khả năng là người Miêu Cương.”
“Ồ.”
Mộ Thiển đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thán một tiếng: “Hôm này là lễ Hán phục, em có thể đeo mặt nạ, vậy ngày mai? Ngày kia? Em phải làm thế nào đây?”
Ít ra đến bây giờ cô vẫn chưa có dũng khí để đối mặt với người Ẩn Tộc.
Hơn nữa là cô, Nghê San San, Thượng Quan Tuyết, ba người đều có khuôn mặt giống nhau, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.
“Không