Thằng bé lắc đầu, “Không trách mẹ, là tự con không biết con ăn socola sẽ bị dị ứng, hi hi, Tiểu Bảo không sao đâu”.
“Ừ, ừ, không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Mộ Thiển xoa xoa cái đầu nhỏ xinh của thằng bé đầy yêu thương.
Mặc Cảnh Thâm đứng bên cạnh mặt lạnh như băng, “Cô có thể đi rồi”.
Không biết tại sao, thấy Mộ Thiển và thằng bé thân thiết như thế, từ đáy lòng anh lại tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác, giống như thứ đồ mà mình yêu thích nhất bị người khác cướp mất vậy, trong lòng trở nên trống rỗng.
Khiến người ta vô cùng không sảng khoái!
Nghe thấy vậy, Mộ Thiển nghiêng người, không rõ ý tứ liếc Mặc Cảnh Thâm một cái.
Quay đầu lại nhìn thằng bé rồi dịu dàng cười một cái, “Nhóc con, dì có chút việc, nên đi trước đây.
Con phải chú ý sức khỏe bản thân nhé”.
“Hu hu…con không cần.
Mẹ, đừng đi, huh u…”
Nhìn thấy Mộ Thiển đứng dậy muốn rời đi, thằng bé bắt đầu óc to, bàn tay nhỏ bé chốc chốc lại đưa lên vuốt nước mắt, sụt sịt nghẹn ngào, “Mẹ không cần con sao, huh u…con là đứa trẻ không có ai cần, hu hu…”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
Bố đứng đây, thằng bé làm như anh chết rồi sao?
“Nhóc con, đừng ầm ĩ nữa! Dì Mộ phải đi xử lý công việc”.
Mặc Cảnh Thâm tiến lên phía trước, đưa tay ôm lấy thằng bé, an ủi cảm xúc của nó.
Tiếc rằng, thằng bé không chào đón.
Bàn tay nhỏ khua khoắng, đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, “Con cần mẹ, con không cần bố, mẹ, hu hu…mẹ…” Đôi mắt to chớp chớp, nước mắt tuôn ra, chảy đầy trên má, nhìn mà khiến người ta đau lòng vô cùng.
Trái tim Mộ Thiển lập tức mềm xuống.
Đứng trước mặt thằng bé, cúi người kéo bàn tay nhỏ bé của nó, xoa xoa bàn tay múp míp núng nính, “Được rồi, được rồi, nhóc con đừng khóc nữa”.
Rút mấy tờ khăn giấy trong hộp lau nước mắt cho thằng bé, “Nhóc con, con đã lớn rồi, là một nam tử hán nhỏ nhỏ rồi, làm gì có nam tử hán nào còn khóc chứ? Xấu hổ quá à”.
Thắng bé chu môi, mắt đỏ hoe nhìn Mộ Thiển, nén nước mắt vào trong, nhưng lại không kìm được nghẹn ngào.
Bộ dạng này thực sự khiến người ta thương xót.
“Mẹ, con không khóc nữa.
Con không khóc nữa thì mẹ sẽ ở lại chứ?” Giọng nói non nớt hỏi.
Mộ Thiển bất lực đưa tay đỡ trán, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, dừng như đang nói: Anh là bố, có thể dỗ dành con trai anh một chút được không? Tôi còn có việc phải đi, anh không nhìn ra sao?
Hơn nữa, anh đã ra lệnh tiễn khách rồi.
Mặc Cảnh Thâm hiểu ý Mộ Thiển, mặc dù trong lòng không mấy sảng khoái, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích cho thằng bé, “Con yêu, bố ở đây cùng con được không? Cô này là dì Mộ Thiển, không phải mẹ con”.
“Hu hu…bố lừa người, dì ấy không phải là mẹ con, thì mẹ con đi đâu rồi? Hu hu…lừa người, lừa người…” Thằng bé không kìm được lại rơi nước mắt, tủi thân chất vấn Mặc Cảnh Thâm.
“Cái này…”
Mặc Cảnh Thâm không còn lời nào để nói, không biết trả lời câu hỏi của thằng bé như thế nào.
“Bố nói rồi, mẹ con đã đi một nơi rất xa rất xa, sau này sẽ quay về”.
Mặc Cảnh Thâm tái mặt giải thích.
“Lừa người! Hu hu…bố đã đính hôn với dì Kiều Vi rồi, bố căn bản không cần mẹ nữa, hu hu…con không yêu bố, con ghét bố…”
Trẻ em khóc lóc là một vấn đề rất khó giải quyết.
Bản thân Mộ Thiển cũng có một công chúa nhỏ, nên cô đương nhiên hiểu sự khó khăn này.
Nhưng điều kì lạ là, mỗi lần nhìn thằng bé cô lại nhớ đến công chúa của mình, không thể khống chế được tình cảm của người mẹ, thương xót đứa bé này.
“Ôi ôi, nhóc con đừng khóc nữa, được không?” Cô đưa tay véo má thằng bé, “Dì đồng ý với con, sau này thường xuyên tới thăm con, được không?” Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn có cách này.
Lời nói xong thì đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn nghiêm nghị đâm thẳng đến.
Nghiêng người, lại đón lấy đôi mắt thâm sâu của Mặc Cảnh Thâm, ánh nhìn trầm thấp, khiến người ta run sợ.
Khóe môi Mộ Thiển giật giật dữ dội, không thể đè nén nổi sự tức giận trong lòng, đột nhiên đứng bật dậy, “Đã không mong gặp lại, thì tôi đi là được chứ gì”.
Mặc dù không nỡ làm thằng bé đau lòng, nhưng thái độ của Mặc Cảnh Thâm thực sự khiến người ta ghét bỏ.
Cô lưu luyến nhìn thằng bé rồi quay người rời đi.
Trong phòng bệnh, tiếng thằng bé khóc ngày cành dữ dội, nhưng rốt cuộc thì thằng bé vẫn là con của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm không dỗ được con thì là do anh không có năng lực,