- -----
Chương 1230: Yêu cầu của anh ta.
“Có thể nói vì muốn để cho em kế thừa tập đoàn Như Anh mà ông nội đã dốc hết sức lực, dùng hết mọi thủ đoạn.
Bộ dạng bây giờ của em còn xứng với ai chứ?”
Gần đây, vì đối đầu với ông cụ Thích mà mỗi ngày anh ta đều bận rộn muốn điên rồi, nhưng dù bận đến mức nào thì anh ta cũng sẽ bớt chút thời gian đến ở cạnh Thích Ngữ Anh.
Mặc dù không phải là anh em ruột nhưng Thích Ngữ Anh vẫn luôn là người thân quan trọng nhất của anh.
“Ngữ Anh, em có nghe thấy anh nói không?”
Anh ta nói chuyện với Thích Ngữ Anh hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, điều này khiến Thích Ngôn Thương có chút tức giận.
Đặt cái bát sứ lên bàn một cách nặng nề: “Em nhất định không chịu ăn có đúng không?”
Đối mặt với câu hỏi của anh ta, vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào.
Thích Ngôn Thương đứng ở trong phòng bệnh một lúc, tức đến mức hai tay chống nạnh, đi đi lại lại trong phòng bệnh, cuối cùng đi ra khỏi phòng.
Lúc anh ta đóng cửa lại xoay người rời đi, thì anh ta lập tức nhìn thấy Mộ Ngạn Minh đang đứng ở hành lang.
Trong những ngày qua, ngày nào Mộ Ngạn Minh cũng đến đây.
Thích Ngôn Thương biết anh ta đã hủy bỏ hôn ước với người phụ nữ đã đính hôn kia.
Nhưng ngay cả như vậy, Thích Ngôn Thương cũng không thể nào chấp nhận sự tồn tại của anh ta, không muốn nhìn thấy anh ta.
“Tôi bảo anh cút đi, anh nghe không hiểu sao? Hay là đánh nhẹ quá?”
Mỗi lần Mộ Ngạn Minh xuất hiện thì Thích Ngôn Thương đều dùng nắm đấm để dạy dỗ anh ta, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.
“Cô ấy vẫn không chịu ăn cơm thật sao?”
Mộ Ngạn Minh nhìn Thích Ngôn Thương, đôi mắt suy sụp vô thần dần dần có chút ánh sáng.
Trong đầu anh ta đều là những chuyện liên quan đến Thích Ngữ Anh, cho dù Thích Ngôn Thương đã cảnh cáo và đe dọa hết lần này đến lần khác nhưng cũng không có tác dụng gì.
Thích Ngôn Thương nheo mắt lại, bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt anh ta, túm chặt lấy cổ áo anh ta: “Bây giờ em ấy đã là một người tàn phế, anh còn đến làm phiền em ấy làm gì? Nếu ngay từ đầu anh đã từ chối một cách tàn nhẫn như vậy thì bây giờ không không nên xuất hiện ở đây làm gì nữa.”
Từ khi Thích Ngữ Anh bị thương cho đến nay, thế giới của Mộ Ngạn Minh dường như sụp đổ, cả ngày chán nản suy sụp, ủ rũ, không có chút tinh thần.
Chỉ khi xuất hiện bên ngoài phòng bệnh của Thích Ngữ Anh thì anh ta mới có dáng vẻ như đang sống, mà không phải giống như một xác chết biết đi.
“Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy khỏe hơn, chỉ cần được ở bên cô ấy, nhìn thấy cô ấy thoát ra khỏi bóng ma là được rồi.”
Mộ Ngạn Minh chân thành cầu xin Thích Ngôn Thương: “Anh có thể cho tôi một cơ hội được không? Tôi muốn ở bên cô ấy.”
Kể từ khi biết sau vụ tai nạn xe cộ, Thích Ngữ Anh ngày nào cũng không ăn cơm, anh ta lại không thể không lo lắng cho cô, muốn được ở bên cô.
Mặc dù ngày nào cô ấy cũng được truyền nước, nhưng cô ấy không ăn cơm thì sao mà được?
“Tôi để anh...”
Thích Ngôn Thương giơ nắm đấm lên, muốn dạy dỗ anh ta, nhưng khi nắm đấm đến gần mặt của anh ta thì Thích Ngôn Thương lại ngừng tay lại, cuối cùng chậm rãi buông xuống, cũng thả cổ áo của anh ta ra.
Anh nhíu mày, vẻ mặt u sầu.
Sau đó anh bất lực gật đầu, quay người về phía bức tường, như thể không muốn nhìn thấy Mộ Ngạn Minh.
Nói: “Đi đi.”
Thích Ngôn Thương nghĩ, có lẽ có thể để cho Mộ Ngạn Minh đi thử xem sao, biết đâu lại có thể đưa Thích Ngữ Anh ra khỏi bóng ma thì càng tốt.
Bởi vì bây giờ anh thực sự không còn lựa chọn nào khác.
“Anh...!Ý của anh là bây giờ tôi có thể vào sao?”
Hai mắt Mộ Ngạn Minh lập tức mở to, con ngươi đen láy sáng lên, trên khuôn mặt tuyệt vọng không tự chủ lộ ra dáng vẻ vui mừng: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.”
Anh ta vừa nói vừa chạy vào phòng bệnh.
Có trời mới biết mấy ngày nay anh ta đã phải chịu sự dày vò vì chờ đợi, anh ta đã hy vọng có thể đi vào phòng bệnh, ở bên cạnh Thích Ngữ Anh như thế nào.
Dù chỉ cách nhau một bức tường nhưng cũng đã là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Bước vào phòng bệnh, đi qua phòng khách nhỏ, đứng ở ngoài cửa căn phòng nhỏ bên trong phòng, Mộ Ngạn Minh vô cùng hưng phấn nắm khóa cửa, hận không thể lập tức xông vào.
Nhưng khi định vặn tay nắm cửa thì anh ta lại vô cùng lo lắng, không có đủ dũng khí để mở cửa.
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp tim tăng nhanh, trái tim căng thẳng đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Không phải Mộ Ngạn Minh không muốn nhìn thấy Thích Ngữ Anh, mà là quá áy náy, không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào.
Nhất là lần trước đến phòng bệnh, cô ấy còn ném đi sợi dây chuyền mà anh ta đã tặng cô lúc ban đầu.
Đứng ngoài cửa một hồi, nội tâm thống khổ vật lộn một phen, cuối cùng anh ta cũng vặn tay nắm cửa, chậm rãi đi vào rồi đóng