Trước mặt Mộ Ngạn Minh, Thích Ngữ Anh chưa bao giờ bộc lộ điểm yếu của mình, huống hồ bây giờ cô ấy đã là một phế nhân.
Ngay cả tư cách thích Mộ Ngạn Minh, cô ấy cũng không có và không xứng đáng với anh ta.
Một người nằm trên giường bệnh rất lâu, từng phút từng phút nhìn thời gian trôi qua, Thích Ngữ Anh bỗng nhận ra mỗi khắc đồng hồ đều trở nên vô cùng dày vò.
Thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn thời gian, tựa như đang mong đợi điều gì đó.
Nhưng mong đợi điều gì? Mong chờ Mộ Ngạn Minh xuất hiện sao?
Đang miên man suy nghĩ đến Mộ Ngạn Minh, cửa phòng lúc này bỗng mở ra.
Người mà cô luôn mong ngóng đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh, hai tay xách theo mấy túi đồ, thở hổn hển nói: "Anh đã mua món Lẩu Thập Cậm mà em thích.
Anh biết em thích ăn cay, nhưng hiện tại thân thể em còn yếu không nên ăn cay."
Mộ Ngạn Minh bước đến bên giường, mở nắp bình giữ nhiệt, vừa lấy ra đồ vật bên trong vừa nói với Thích Ngữ Anh: "Vẫn còn nóng hổi, mùi vị không tệ đâu."
Anh ta mím môi cười với Thích Ngữ Anh, một nụ cười vô cùng thân thiện và dịu dàng, ánh mắt lấp lánh như dải ngân hà rộng lớn.
Anh ta duỗi tay đỡ lưng Thích Ngữ Anh, đỡ cô ấy ngồi dậy, đồng thời kê một cái gối sau lưng cô.
Mộ Ngạn Minh kéo ghế đến bên cạnh giường, một tay cầm hộp thức ăn, một tay cầm đũa gắp một miếng đậu phụ, vừa thổi vừa nói: "Nào, anh đút cho em."
Nhận được sự quan tâm và thương yêu của Mộ Ngạn Minh chính là điều mà Thích Ngữ Anh hằng mơ ước, lẽ ra cô ấy phải vô cùng phấn khích mới đúng, nhưng lúc này cô chỉ muốn khóc.
Cô cố gắng nuốt nước mắt, kìm lại những giọt nước mắt nhưng càng nuốt vào trong lòng càng đau đớn và xót xa.
Sau đó liền há miệng ăn miếng đậu hũ cá kia.
Mùi vị rất vừa miệng nhưng còn hơi nóng.
Có thể thấy anh ta vội vàng chạy như bay về đây vì sợ đậu hũ sẽ nhanh nguội.
Thích Ngữ Anh từng rất thích ăn món Lẩu Thập Cẩm nóng này, ngay cả khi tâm trạng tốt hay không tốt, cô đơn nhàm chán đều có thể ăn.
Có thể nói đây là món tủ của cô ấy.
Nhưng giờ đây món ăn yêu thích nhất của cô không còn mùi thơm đó nữa mà thay vào đó là vị đắng chát.
"Thế nào, ăn ngon không?"
Mộ Ngạn Minh nhìn cô mặt không cảm xúc nhai đậu hũ cá, không khỏi nhíu mày: "Có phải là để lâu quá, mùi vị không còn ngon nữa?"
"Tất nhiên là thế rồi."
Thích Ngữ Anh xua tay khiến hộp thức ăn trong tay Mộ Ngạn Minh trực tiếp rơi xuống đất, chỉ nghe “choang” một tiếng, toàn bộ Lẩu Thập Cẩm đều bị đổ hết ra ngoài, bắn lên âu phục của Mộ Ngạn Minh, dầu mỡ loang lổ khiến mặt đất càng thêm bừa bãi.
Bợi vì đựng trong bình giữ nhiệt nên nhiệt độ còn rất nóng.
Tuy nhiên, Mộ Ngạn Minh chỉ liếc nhìn bàn tay đỏ ửng của mình không nói gì, ngược lại hỏi Thích Ngữ Anh: "Thực xin lỗi, là do anh đến trễ.
Nếu không ngon vậy để anh đi mua món khác cho em.
Đúng rồi, anh nhớ em còn thích ăn Michelin."
"Vậy anh đi nhanh đi, còn ở đây ngẩn người làm gì?"
Thích Ngữ Anh căn bản không quan tâm đến bộ dạng chật vật của Mộ Ngạn Minh, hét lên: "Anh tốn thời gian như vậy làm gì? Nếu không muốn chăm sóc tôi, anh có thể biến.
Thích Ngữ Anh tôi không cần anh ở đây đạo đức giả."
"Anh...!Anh thật sự không phải..."
Mộ Ngạn Minh muốn giải thích, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe và vẻ tức giận của Thích Ngữ Anh, cuối cùng đành nhịn xuống.
"Được rồi, bây giờ anh sẽ đến nhà hàng tây mua món tráng miệng em thích.
Chờ anh."
Vừa nói, anh ta vừa xoay người bước ra cửa, cầm chổi quét đống hỗn độn trên mặt đất, đồng thời phun nước làm mát không khí trong phòng.
Sau khi mọi thứ khôi phục như cũ, anh ta nói với Thích Ngữ Anh: "Em nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, anh lập tức đi mua bây giờ, sẽ về ngay thôi."
Thích Ngữ Anh nghiêng đầu quay sang một bên, ngay cả khi nghe thấy lời nói của Mộ Ngạn Minh, cô ấy cũng không quay lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, cô mới quay đầu lại.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Chẳng qua là nước mắt lại tiếp tục trào ra.
Thích Ngữ Anh không muốn gắt gỏng với Mộ Ngạn Minh, chỉ là nhân cơ hội này đem anh ta đuổi