- -----
Chương 1234: Không tìm thấy Bạc Dạ.
Mộ Ngạn Minh cầm nĩa xiên một miếng tiramisu đưa lên miệng cô ấy: “Mùi vị rất ngon, nào, mở miệng.”
Mộ Ngạn Minh ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng nói với Thích Ngữ Anh.
Anh ta vốn là một người đàn ông ôn nhu, nhưng không giỏi nói chuyện và biểu đạt mà thôi.
Thích Ngữ Anh cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông đối với, trong lòng cô ấy cảm thấy rất cảm động, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Cô ấy cụp mắt xuống, ánh mắt phức tạp rơi trên miếng bánh tiramisu nhỏ, ánh mắt ngẩn ra một lúc, không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Khi Mộ Ngạn Minh đang chuẩn bị nói gì đó, Thích Ngữ Anh mở miệng ăn đồ ngọt.
“Thế nào, mùi vị được không?”
Cô ấy nhai kỹ đồ ngọt, Mộ Ngạn Minh nóng lòng hỏi.
Có lẽ bởi vì gần đây Thích Ngữ Anh vẫn không ăn cơm đàng hoàn, anh ta rất hy vọng có thể có đồ gì đó khơi gợi cảm giác thèm ăn của cô ấy.
Vẻ mặt tràn đầy mong chờ của anh ta rời vào trong mắt Thích Ngữ Anh, những chỉ đổi lại một câu: “Bình thường, cũng không thế nào cả.”
“Không thế nào cả?”
Mộ Ngạn Minh hoài nghi nhìn bánh ngọt trên bàn, cầm dĩa xiên một miếng đến miệng, cẩn thận nếm thử, không khỏi quay đầu nhìn Thích Ngữ Anh: “Mùi vị rất chính cống, rất ngon mà.”
“Anh đang chê tôi phiền sao?”
“Không, không phải, anh không có ý đó.”
Cảm thấy cảm xúc của Thích Ngữ Anh không ổn định, mtm nói chuyện rất cẩn thận: “Không thích cái này, vậy chúng ta thử Opera nhé.”
“Không muốn ăn.”
“Còn có bánh Macaron.”
Thích Ngữ Anh lại lắc đầu.
“Cái này...”
Mộ Ngạn Minh nhìn vào túi giấy, bên trong đặt một phần đồ ngọt cuối cùng, Montblanc.
Anh ta lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt, mở ra, bày món tráng miệng trước mặt Thích Ngữ Anh: “Mùi vị của Montblanc cũng rất ngon Món chủ yếu của nhà hàng này chính là Montblanc, em nếm thử đi.”
Anh ta nói xong, cầm lấy thìa múc một miếng, đưa đến bên miệng cô ấy: “Ăn chút đồ ngọt sẽ khiến tâm tình trở lên thoải mái hơn.
Thử một miếng đi, sẽ không sai đâu.”
Người đàn ông trước mặt hết mực kiên nhẫn với cô ấy, thậm chí còn nói chuyện rất nhẹ nhàng, sợ sẽ kích thích đến tâm trạng của cô ấy.
Loại dịu dàng này so với sự lạnh nhạc vô tình lúc trước thật sự tương phản rất lớn, thật sự khiến Thích Ngữ Anh cảm thấy khó mà thích ứng được.
“Ra ngoài.”
Thích Ngữ Anh nhìn sang một bên, lạnh giọng quát.
Cảm xúc thay đổi thất thường khiến Mộ Ngạn Minh không hiểu được nội tâm của cô ấy.
“Xin lỗi, anh...”
Mộ Ngạn Minh nhìn những món đồ ngọt để trên bàn, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy bất lực.
“Em còn muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em.”
Mặc dù có thể cảm thấy Thích Ngữ Anh vẫn luôn bới móc, nhưng Mộ Ngạn Minh biết mình phải làm cái gì, đương nhiên cũng không tính toán với cô ấy.
Sự tồn tại của anh ta chỉ là để chuộc tội.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là có thể nhìn thấy Thích Ngữ Anh lại vui vẻ như ngày xưa.
“Tôi nhìn thấy anh là thấy no rồi, anh cảm thấy tôi còn ăn được cái gì nữa.”
Cô ấy dùng hết sức hét lên, hai má trắng nõn bởi vì tức giận mà ửng đỏ như trái đào, nhưng giọng nói không hề lớn.
Rõ ràng có thể cảm nhận được tình trạng của cô yếu ớt, không có sức để hét to được.
Cô ấy lạnh lùng đảo mắt, đôi mắt to vốn rất xinh đẹp trước đây, bây giờ cũng là mất mất linh khí.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Mộ Ngạn Minh chậm rãi cụp mi: “Anh biết em hận anh, nhưng cho dù thế nào, em vẫn phải chú ý đến sức khỏe, chỉ cần em hồi phục, mới là điều quan trọng nhất.”
“Ra ngoài.”
Thích Ngữ Anh không muốn nghe anh ta nói nhưng cái này.
Cô ấy ra lệnh đuổi khách.
Nhưng Mộ Ngạn Minh không hề động đây ngồi ở bên giường, ánh mắt ngưng trọng, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi.
Chắc trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với Thích Ngữ Anh, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
“Tôi nói anh ra ngoài, anh không nghe rõ sao?”
Thấy anh ta không động đậy, Thích Ngữ Anh lại hét lên.
Vốn dĩ vì thân thể yếu ớt, cô ấy rất không có khẩu vị, đến cả cháo cũng không muốn ăn, sao còn muốn ăn đồ ngọt chứ?
Sở dĩ nói như vậy chính là muốn hành hạ Mộ Ngạn Minh, muốn để cho anh ta biết khó mà lui.
“Được, được, được.”
Cảm thấy cô gái nhỏ đang nắm chặt tay tức giận, cả xúc kích động, Mộ Ngạn Minh lập tức đứng dậy, nói: “Em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi anh, anh canh ở bên ngoài...!canh bên