‘“Trong thời gian nửa tiếng đồng hồ, cho dù cô dùng bất kì cách nào thì cũng phải triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa cô và Tư Cận Ngôn.
Tôi không quan tâm cô có tâm tư gì với Tư Cận Ngôn, nhưng loại phụ nữ bất kham giống như cô không xứng với cậu ấy.
Hiểu chưa?”
Lời của Mặc Cảnh Thâm vô cùng rõ ràng, chính là muốn cô vĩnh viễn cắt đứt quan hệ của cô và Tư Cận Ngôn, đừng để Tư Cận Ngôn hay bản thân cô còn ôm bất kì ảo tưởng nào.
Mộ Thiển thật sự không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại nghĩ cô là loại người dơ bẩn như vậy.
Nhưng ngay cả như thế thì cô còn lựa chọn nào khác sao?
Có điều ngay cả khi không có lời cảnh cáo của Mặc Cảnh Thâm, cô cũng không có dự định sẽ có bất cứ quan hệ gì với Tư Cận Ngôn.
Nếu không cũng không đến mức sau khi trở về Hải Thành lại tránh mặt Tư Cận Ngôn như vậy.
“Được, tôi đồng ý với anh.”
Giọng nói của Mộ Thiển rơi xuống, đôi môi cong lên nở một nụ cười tự trào phúng.
Di chuyển từng bước đi đến bên trên ghế sofa, rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu như bị thiêu đốt trong bụng, tìm kiếm danh sách, nhìn từng người liên hệ trên đó, từng người từng người đều là khách hàng của cô, vậy mà không có mấy người tin tưởng là bạn bè.
Không nhịn được có chút đau lòng, từng ngày trôi qua thật là một mớ hỗn độn.
Dường như mỗi ngày đều kiếm tiền bôn ba vất vả khắp nơi, bạn bè cũng chỉ lẻ tẻ vài người.
Bất lực lắc lắc đầu, cô trùng người xuống, khủyu tay tựa vào đầu gối, ngón tay trắng nõn che lấy gò má đầy đặn, đôi mắt không nhịn được ngấn lệ.
Cô lau lau mũi, cho dù có uất ức thì cũng phải điều chỉnh trạng thái thật tốt.
Cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Phương Nhu, trong điện thoại cô dặn dò Phương Nhu rất nhiều, cuối cùng ra lệnh cho Phương Nhu phải qua đây trong vòng 30 phút nữa.
Cúp điện thoại, Mộ Thiển tựa vào sofa, “ Trong vòng 30 phút, tôi làm được điều tôi nên làm, cũng mong Mộ thiếu nói lời giữ lời.”
“Hừ, sau này cách Vi Vi và Tiểu Bảo xa một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô!” Mặc dù biết Mộ Thiển vẫn chưa biết rõ mối quan hệ giữa cô và Tiểu Bảo, nhưng cũng sợ cô là người phụ nữ vì tiền mà có dụng tâm khác.
“Được!”
Mộ Thiển gắng gượng xoa cái đầu đang choáng váng của mình, ngây người nhìn lên ngọn đèn màu xoay trên trần nhà, ánh mắt chăm chú, phản chiếu như ánh sao lấp lánh.
Rất nhiều năm trước, cô vốn dĩ cho rằng trở về nước sẽ mở ra viễn cảnh vô cùng rộng mở và tươi sáng, nhưng không ngờ lại gặp phải Mặc Cảnh Thâm.
Vì thế cuộc sống vốn suôn sẻ thuận lợi của cô chỉ trong thời gian 2 ngày ngắn ngủi đã trở lên lộn xộn bát nháo.
Hai người đều trầm mặc bế tắc như vậy, ai cũng không nói thêm một lời.
Mười phút sau, âm thanh ồn ào truyền đến từ cửa, Mộ Thiển vì uống rượu nên đầu óc lại càng chóng váng hơn.
Cô đứng dậy, loạng choạng đi đến trước cửa, cửa mở ra đã nhìn thấy Phương Nhu, bên cạnh cô ấy còn có thêm một người đàn ông.
Người đó đến từ bộ phận kinh doanh của công ty cô, tên là Lý Đông.
“Hả? Chồng ơi, chồng ơi, sao anh quay về rồi?” Cô ra hiệu cho Phương Nhu.
Phương Nhu ngay lập tức đẩy đẩy Lý Đông còn đang phát ngốc bên cạnh, nói: “Mau đi đỡ vợ anh đi.”
“Ờ, Ờ.”
Lý Đông hơi sững sờ rồi nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay Mộ Thiển nhưng lúc này Mộ Thiển lại dựa vào lòng anh, “Ách … ông xã, sao anh về nước rồi? Không phải anh đang ở nước ngoài sao? Hức hức.”
Hai ngày này mới nói với Tư Cận Ngôn đi tìm phòng cho thuê, nên để có thể khiến Tư Cận Ngôn tin tưởng, cô chỉ có thể nói là “ ông xã” mới về nước.
“Không phải là vì không yên tâm về em sao, hôm nay mua vé rồi quay về.
Nhìn xem em uống thành bộ dạng gì rồi? Đi, mau về với anh, con gái chúng ta cũng về rồi.” Lý Đông cố gắng giả vờ bình tĩnh, đôi tay cứng đờ vòng quanh eo Mộ Thiển.
“Thật sao? Nghiên Nghiên cũng về rồi sao?”
Để nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Tư Cận Ngôn, Mộ Thiển cũng chỉ có thể lôi con gái ra diễn kịch.
“Đừng nhắc tới nữa, em mới đi có mấy ngày mà con gái đã khóc nháo đòi tìm em.
Đi, về nhà rồi nói.”
Lý Đông hướng người bên cạnh chào hỏi, “ Vậy mọi người chơi đi nhé, tôi đưa bà xã về nhà trước đây.”
Mộ Thiển dựa đầu vào ngực Lý Đông, vẫy vẫy tay với Tư Cận Ngôn: “Học…”
Cô vốn đã nghĩ xong một câu nói, nhưng khi ánh mắt