Không biết đã qua bao lâu, Mộ Thiển ngủ thiếp đi đến khi dạ dày cảm thấy đói, mới tỉnh dậy.
Mở mắt ra, quan sát căn phòng, lọt vào tầm mắt là bức tường trắng, xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
“Sao mình lại ở bệnh viện thế này?” Cô đưa tay lên đỡ lấy cái đầu nặng nề đang choáng váng của mình, ngồi dậy khỏi giường.
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa như bức tượng.
Mộ Thiển hơi nhíu mày,” Anh…sao anh lại ở đây?” Cô nhớ rõ mình bị đau bụng sau khi uống rượu, vì vậy đã ra khỏi căn hộ đến bệnh viện, nhưng trên đường không có taxi, sau đó, sau đó… Cái gì cũng không biết nữa.
Mặc Cảnh Thâm dựa người vào ghế sofa nét mặt nghiêm nghị, thấy Mộ Thiển đã tỉnh liền đứng dậy, lạnh lùng nói:”Nếu như vẫn chưa chết được, thì tôi đi đây.”
“Cảm ơn.” Mộ Thiển trong lòng cảm kích.
Mặc dù nói Mộ Thiển không làm sao thích được cái người tên Mặc Cảnh Thâm này, nhưng anh ta đã đưa cô tới bệnh viện vào lúc cô bị ngất giữa đường, như thế đã rất tốt rồi.
Hàng lông mày rậm của anh cau mày, đột nhiên dãn ra, quay người rời đi.
“Đợi đã.” Nhưng vừa đi được hai ba bước, liền nghe thấy Mộ Thiển gọi lại.
“Có chuyện gì?” Mặc Cảnh Thâm đứng nguyên tại chỗ, đầu không ngoảnh lại hỏi.
Mộ Thiển vén chăn, cầm ví tiền lên.
Ai ngờ hai chân vừa mới chạm đất liền cảm thấy đau như bị châm cứu đầu gối, cả người không vững, trực tiếp ngã xuống, ” A!”
Cô ngã xuống sàn nhà, tiếng động phát ra, xen lẫn tiếng khóc đau đớn đã thu hút sự chú ý của Mặc Cảnh Thâm.
Anh quay đầu lại vô thức, trong nháy mắt nhìn thấy Mộ Thiển ngã xuống, đôi bàn tay trắng nhỏ chống trên sàn nhà dính đầy máu.
Vốn là cây kim đang cắm vào tay, bởi vì cô bất ngờ ngã làm cho cây kim trực tiếp từ mu bàn tay kéo văng ra, dẫn đến mu bàn tay chảy máu.
Vết máu dọc theo mu bàn tay rỉ xuống đầu ngón tay rơi xuống mặt đất, nhuộm màu đỏ mận.
“Auuu.” Mộ Thiển đau đớn đến mức thở hổn hển, cố đỡ cơ thể bò dậy, có lẽ vì đầu gối quá đau, nửa ngày cũng không bò dậy được.
Lúc này, trước mắt xuất hiện một cái bóng, sau đó một đôi giày da hiện ra trước mặt, dừng lại.
Mộ Thiển từ từ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm cúi xuống giương mắt chán ghét, ôm cô lên, “Vô dụng! Không uống được rượu giả bộ làm gì.” Bỗng nhiên bị anh ôm lấy, hơi thở đầy nam tính phả ra, lạ lùng nhưng cũng rất quen thuộc, rất thơm.
Tức khắc trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác yên tâm không thể giải thích.
Hàm răng trắng của Mộ Thiển cắn chặt lại, khẽ mở miệng, muốn bác bỏ lời anh vừa nói, nhưng vừa đến miệng lại chần chừ không nói ra.
Có lẽ là do trong lòng căng thẳng, đầu môi hơi khô, cô đưa lưỡi ra liếm.
Đôi môi đỏ mọng ngay lập tức được phủ một lớp bóng, tỏa sáng rực rỡ, che bớt đi trạng thái ốm yếu, trông tươi tắn hẳn lên, tựa như bông hồng nhỏ tỏa ra sức hấp dẫn chết người.
“Tôi…tôi chỉ là không hi vọng công ty mình cực khổ lập ra cứ thế mà sụp đổ.” Mất nửa ngày, Mộ Thiển mới nói ra được lời trong lòng.
Mặc Cảnh Thâm ôm cô, nghe những lời cô vang bên tai, nhưng đôi mắt lại nhìn vào đôi má thanh tú như búp bê sứ của cô.
Mái tóc lòa xòa một cách lộn xộn, tự nhiên, giữa mái tóc đen là gương mặt trắng nõn nà, hàng lông mày thanh tú, đôi mắt đen sáng lấp lánh, trong vắt như hồ nước sâu.
“Rốt cuộc là không muốn công ty bị đóng cửa hay là không nghĩ cho nó?”
Người chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ như anh ôm lấy cô, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến đêm cách đây năm năm trước.
Đôi mắt di chuyển dọc theo gò má đến chiếc cổ mảnh khảnh, sau đó là xương quai xanh thanh tú, cuối cùng, qua đường viền cổ áo lỏng lẻo bao phủ nơi đầy đặn.
Đột nhiên bụng anh nóng lên, sự nóng rát đột ngột khiến