Sau đó lại suy nghĩ một chút, ai là người bỏ thuốc cô?
Chỉ sợ là chính cô vì muốn thỏa mãn tâm tư của mình nên cố ý làm thế đi.
Nghĩ vậy, sắc mặt Mặc Cảnh Thâm càng u ám, giống như có thể nhỏ ra mực, cực kỳ khó coi.
Hừ lạnh một tiếng, anh đứng dậy muốn rời đi.
Phanh ——
Đột nhiên, Mộ Thiển từ trong phòng tắm đi ra, trên người lại quấn khăn tắm, thất tha thất thểu ngã xuống lại đứng lên, dựa vào tường, nhìn Mặc Cảnh Thâm cầu xin: “Mặc tổng, có thể giúp tôi gọi bác sĩ không? Ưm… Nóng quá… Xin anh, giúp tôi gọi bác sĩ, cầu xin anh…”
Đang nói thì Mộ Thiển khó chịu ngồi xổm trên mặt đất, đầu óc mê man.
Cho dù là người ngu ngốc thì Mộ Thiển cũng rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Không phải tự nhiên cơ thể cô lại khô nóng như thế, đối với đàn ông lại có một loại khao khát mãnh liệt.
Chắc chắn là trúng thuốc, nhưng rốt cục thì sai lầm ở đâu, cô cũng không rõ ràng.
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt đứng ở một bên, đưa tay sửa sang âu phục của mình, sau đó hai tay đút vào trong túi quần tây, ở trên cao nhìn xuống Mộ Thiển đang ngồi quỳ chân trên nền nhà, chật vật không chịu nổi, cười lạnh: “Kết cục của việc đốt lửa chính là như thế, thuốc đã có tác dụng, đừng nói là bác sĩ, giờ ngay cả đại thần tiên cũng không thể nào cứu được cô đâu.”
Nói xong, anh nhướng mày: “Mua dây buộc mình.”
Giọng nói vang lên, người đàn ông quay người bỏ đi.
Mộ Thiển vẫn còn một chút ý thức, sao có thể không hiểu lời của Mặc Cảnh Thâm?
Nhưng bây giờ nếu như anh đi, tình huống của cô sẽ nguy hiểm.
“Mặc Cảnh Thâm, nếu như anh không cứu tôi, tôi sẽ tìm… tìm học trưởng.
Tôi tin… hô… hô… Tôi tin, anh ấy nhất định sẽ giúp tôi.
Đến lúc đó, gạo nấu thành cơm, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với tôi.”
Nói như thế, chính là đang uy hiếp Mặc Cảnh Thâm.
Hiện tại lý trí của Mộ Thiển không được rõ ràng, cô biết Mặc Cảnh Thâm khinh bỉ cô, sẽ không làm gì cô.
Cho nên mới đem tất cả hi vọng ký thác vào Mặc Cảnh Thâm, nếu không phải như vậy, chờ một lúc nữa sẽ xảy ra chuyện gì thì cô không dám chắc.
Bước chân của người đàn ông dừng lại, ung dung quay người: “Cô uy hiếp tôi?”
Tốt, rất tốt.
Dám uy hiếp anh.
“Không, không phải…” Mộ Thiển dắt khăn tắm trên người, cả người nóng đến đỏ ửng, khó chịu không thôi: “Giúp tôi… Giúp tôi gọi bác sĩ được không, tôi van xin anh…”
“Tôi nói rồi, thuốc đã có tác dụng, tìm bác sĩ cũng vô dụng.”
Giọng điệu người đàn ông vẫn lạnh lùng, môi nhếch lên mỉa mai: “Bây giờ cô có hai lựa chọn.
Một là tìm đàn ông để giải quyết nhu cầu, hai là ngâm nước đá, cố gắng có thể làm dịu.”
“Nước đá?”
Đôi mắt Mộ Thiển sáng lên, giống như nhìn thấy một tia hi vọng.
Ngay lập tức cầm lấy điện thoại ở đầu giường, gọi cho lễ tân: “Xin chào, có thể… Có thể lấy cho tôi một thùng đá được không? Tôi… Tôi ở… phòng số 7, làm phiền mọi người nhanh một chút… Xin nhờ.”
“Được rồi, xin chờ một chút.”
Lễ tân đồng ý.
Cúp điện thoại, Mộ Thiển ngồi dưới đất, cố nén cảm giác khô nóng, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
“Mặc tổng xin mời anh ra khỏi đây, đây là… hô…” Khô nóng không thôi làm cho Mộ Thiển thở gấp: “Đây là phòng của tôi, mời anh rời đi…”
Mặc Cảnh Thâm đứng ở một bên, thấy bộ dạng kia của cô, cười nói: “Chờ lát nữa lễ tân mang đá lên, cô cảm thấy trong tình cảnh này, cô có thể mang đá vào phòng tắm?”
Thật ra, Mặc Cảnh Thâm không muốn đi khỏi đây, anh sợ sau khi anh đi, người phụ nữ gian xảo này sẽ gọi điện cho Tư Cận Ngôn.
Đến lúc đó, nếu quả thật gạo nấu thành cơm, theo tính cách của Tư Cận Ngôn, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Lúc ấy, muốn tách hai người ra căn bản không có khả năng.
Mộ Thiển ngồi dưới đất, một tay vịn cái bàn, một tay giữ khăn tắm, đôi mắt hiện ra tơ máu nhìn Mặc Cảnh Thâm một chút, muốn nói lại thôi.
Hai người cứ giằng co như vậy, tiếng hít thở của Mộ Thiển càng ngày càng gấp rút, trong hơi thở không kiềm chế được tiếng rên.
Người đàn ông thì giống như đế vương, hai chân vắt lên nhau ngồi trên ghế, nhàn nhã vuốt điện thoại, giống như đang nhắn tin.
Choang ——
Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Lý trí dần dần không rõ ràng, Mộ Thiển cảm thấy đã không chịu nổi, nhưng lễ tân vẫn chưa mang đá lên, cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đập một cái tách sứ trắng ở đầu giường, cầm lấy một mảnh vỡ rạch mạnh vào chân.
“Á…”
Mộ Thiển hít vào một hơi vì đau, nhìn vết thương trên đùi máu tươi