‘”Hãy nhớ lời của cô, đừng nuốt lời thêm lần nào nữa.” Anh lạnh lùng ném một câu, quay lại phòng tắm và đóng cửa lại.
Mộ Thiển đứng dậy và lấy ra bộ quần áo mới để thay.
Cô duỗi tay vuốt vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo, bảo đảm bản thân mình không còn trông chật vật nữa, cô đi đến cửa hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
“Vi Vi, cậu đã đến rồi sao?”
“Thiển Thiển, tại sao lâu như vậy cậu mới ra mở của?” Kiều Vi đứng ở cửa phòng và vươn đầu nhìn vào trong.
“Cậu ở một mình trong phòng sao?”
“Ừ,Chỉ có mình thôi.”
Mộ Thiển mím môi cười hỏi, “Cậu đã ở đâu vậy, hơn nửa ngày mình không nhìn thấy cậu.”
Lúc đó cô ngã xuống nước, Kiều Vi đưa cô vào phòng, nhưng cô không thấy Kiều Vi sau khi cô rời khỏi phòng tắm.
Trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
“Mình… mình vừa nãy đã đi gặp một người quen.” Kể từ lúc đó đến giờ cũng đã vài giờ đồng hồ, bây giờ đã hơn mười một giờ.
Kiều Vi nghĩ, chuyện nên xảy ra chắc phải xảy ra rồi.
“Đúng rồi, cậu có thấy Cận Ngôn đâu không?”Kiều Vi ngập ngừng hỏi.
Đôi mắt của Mộ Thiển khẽ run lên cô lắc đầu.
“Không … không mình không thấy anh ta.
Khi nào chúng ta có thể trở về?”
“Mình cũng không rõ, điều này mình sẽ hỏi Cận Ngôn.
Tàu du lịch đã rời cảng biển giờ đang ở vùng biển quốc tế.
Nếu muốn nhanh chóng quay trở lại, cậu có ngồi thuyền nhỏ trở về.”
Kiều Vi nhướn mày, nghi hoặc hỏi: “Cậu có thực sự không nhìn thấy Cận Ngôn sao?”
Thật kỳ lạ.
Nếu Mộ Thiển không gặp Tư Cận Ngôn, thì thuốc trên người cô ấy là ai giải?
Mộ Thiển lại lắc đầu.
“Đứng ở cửa làm gì, chúng ta vào nói chuyện đi.” Kiều Vi đẩy Mộ Thiển vào phòng.
“Cậu thực sự ở trong phòng một mình?”
Cô giả vờ tò mò.
Cô gật đầu, vẻ mặt hơi lo lắng, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn vào phòng tắm, vì sợ bị Kiều Vi phát hiện manh mối gì đó.
“Kiều Vi, chúng ta ra ngoài chơi đi, mình muốn xem buổi tối ở đây sôi động như thế nào.” Mộ Thiển không nhịn được sự lo lắng dày vò, lo lắng sự việc bại lộ, nên đã kéo Kiều Vi rời đi.
“Đợi, đợi, đợi chút……”
Kiều Vi tháo bỏ tay Mộ Thiển, cau mày nhìn cô.
“Tại sao mình lại thấy cậu có chút lo lắng? Không phải có điều gì che giấu mình đó chứ, hay là đang giấu trai đẹp?”
Nhân lúc nói chuyện, cô đã bước vào phòng ngủ, nhìn quanh trong phòng ngủ không tìm thấy gì, cuối cùng bước về phía phòng tắm.
Nội thất của căn phòng rất đơn giản, lướt một lượt là có thể nhìn rõ, chỉ có phòng tắm là nơi có thể giấu người mà thôi.
Mộ Thiển lo lắng, không phải cô ấy sẽ vào nhà tắm chứ.
“Giấu… Giấu trai đẹp gì chứ? Không … làm sao có thể.” Mộ Thiển cười ngượng nghịu “Vi Vi, cậu toàn nói hươu nói vượn, trong phòng chỉ có mình thôi.”
Đối mặt với câu hỏi của người bạn thân, Mộ Thiển sợ hãi, trái tim cô như ngừng đập, sợ hãi tột cùng.
Thấy cô ấy đang đi về phía phòng tắm, Mộ Thiển bước tới rồi dừng lại trước mặt cô, “Vi Vi, đừng gây rắc rối, mình làm gì có ai để giấu, cậu cũng biết đấy, bây giờ mình không có bạn trai, còn đợi cậu giới thiệu cho mình đấy.
Có rất nhiều người ở đây ngày hôm nay, cậu vẫn nên đưa mình xuống để thử vận đào hoa.
Đây mới là chính sự.
”
Cốc cốc —-
Ngay khi Kiều Vi muốn vào phòng tắm để tìm người thì cánh cửa bên ngoài lại có tiếng gõ.
“Ai đến vậy?” Mộ Thiển nhìn Kiều Vi, mong có thể đánh lạc hướng sự chú ý của Kiều Vi.
“Mình cũng không biết.”
Kiều Vi lắc đầu, hai người đi đến mở cửa phòng và thấy Tư Cận Ngôn đang đứng bên ngoài.
“Học Trưởng, anh … tại sao anh lại ở đây?”
Làm thế nào học trưởng biết rằng cô ở đây? Điều quan trọng nhất là khi nãy tại sao Mặc Cảnh Thâm lại ở trong phòng cô.
Những câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu cô, nhưng nhất thời cô không tìm ra được đáp án.
“Mặc ……”
Khi mở cửa, Tư Cận Ngôn nhìn thấy Mộ Thiển, liền muốn hỏi Mặc Cảnh Thâm có đến không, nhưng trước khi anh nói ra, anh thấy Kiều Vi đang đứng bên trong.
Ngay lập anh tức thay đổi suy nghĩ, “Anh chỉ đến đây để hỏi xem hôm nay em chơi có vui không thôi.”
Đôi mắt của