Gọi một cuộc điện thoại, xác định thái độ của Cẩm Điềm Điềm, Mộ Thiển không nói gì nữa.
Sau đó cũng chỉ nhìn vào màn hình cuộc gọi video, nhìn thấy cô nhóc này.
Thấy cô nàng ngủ say, cô cũng không tiện đánh thức, dứt khoát cúp máy
Cúp máy rồi, Mộ Thiển rời khỏi công ty, đi đến quán bar uống rượu giải sầu.
Cảm thấy lòng nhẹ đi bớt, Mộ Thiển cũng không dám uống thêm, sợ bị đau dạ dày.
Cô xách túi, vừa ra đến cửa quán bar thì thấy ở phía xa có một đám người tụ tập
“Trời ơi, người này trông thảm quá, bị thương chắc không nhẹ đâu.”
“Đúng thế! Ai ra tay mà ác độc thế này?”
“Không biết nữa.”
……
Nghe mấy người đó bàn tán, Mộ Thiển tò mò chen qua đám người đi lên phía trước.
Cô trông thấy ở ven đường là một người đàn ông, mặt mũi toàn là máu.
Nhưng trông anh ta dường như có chút quen thuộc.
Đây là…?
“Anh?”
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang nằm đấy, chợt phát hiện người nọ là con nuôi của mẹ Mộ Thiển, anh trai của cô, Mộ Ngạn Minh?
“Anh, anh không sao chứ?”
Mộ Thiển tỉnh rượu ngay lập tức, đẩy đám người xung quanh ra, vọt tới: “Anh, anh còn tỉnh không?”
Cô ngồi xổm một bên, ôm lấy Mộ Ngạn Minh, vỗ vỗ vào mặt anh ta, một lúc lâu sau cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi 120, nhưng lại phát hiện điện thoại hết pin rồi.
Lòng nóng như lửa đốt, cô cầu cứu những người xung quanh: “Mọi người có ai có thể giúp tôi gọi cấp cứu được không? Điện thoại tôi hết pin rồi.
Làm ơn, mọi người làm ơn…”
“Mỹ nữ, đó là anh trai cô à?”
“Đừng gấp, đừng gấp, chúng tôi đã gọi 120 rồi, sẽ đến nhanh thôi.”
“Đúng vậy, chúng tôi vừa gọi rồi, cô chờ một chút, đừng nóng vội.”
“Ây dà, anh cô có phải đã đắc tội ai rồi không? Bị đánh đến thảm như vậy…”
……
Mọi người xung quanh bàn tán, Mộ Thiển thì hoàn toàn ngơ ngác.
Làm sao cô biết được, Mộ Ngạn Minh đắc tội với ai?
Cô ôm lấy Mộ Ngạn Minh ngồi bên đường.
Không lâu sau, xe cứu thương đến, cô vội vã cùng theo đến bệnh viện.
Nộp viện phí xong, Mộ Thiển đứng trước cửa phòng cấp cứu đợi.
Cô muốn liên lạc với bạn bè và người thân của Mộ Ngạn Minh.
Nhưng điện thoại của Mộ Ngạn Minh cũng rơi vỡ nát, không thể khởi động lại máy.
Thế nên, cô chỉ có thể trông ở ngoài.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai giờ sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”Mộ Thiển vô cùng lo lắng, lập tức đi nhanh về phía bác sĩ, hỏi thăm.
“Người nhà bệnh nhân đừng quá lo lắng.
Anh ta bị gãy tay trái, tay phải bị nứt xương một chút, trên cơ thể có nhiều chỗ bị thương nặng nhưng rất may không ảnh hưởng nhiều đến não.
Cần nằm viện theo dõi, người nhà bệnh nhân đi nộp viện phí đi.”
Bác sĩ nói sơ qua tình trạng của Mộ Ngạn Minh, rồi giục cô đi nộp tiền.
“Được, được.
Tôi đi đóng tiền.” Mộ Thiển chạy nhanh đi nộp hơn một vạn, sau đó lại đứng trước cửa phòng giải phẫu đợi.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc người bên trong cũng được đẩy ra.
“Chỗ gãy xương đã được nối lại, không được động gân cốt trong vòng một trăm ngày.
Sau này phải tịnh dưỡng cho tốt.” Bác sĩ nói lời thấm thía.
“Được, được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ, cực khổ rồi.”
Mộ Thiển nói tiếng cảm ơn, rồi nhanh chóng đi theo y tá và điều dưỡng đến phòng bệnh, đứng trông ở phía ngoài phòng bệnh.
Người anh trai nhiều năm không gặp giờ đã trưởng thành, trong lòng cô có chút cảm giác không quen.
Năm đó, cô vì giúp anh trai bị bệnh ung thư mà dám đi mang thai hộ.
Từ lúc về nước đến giờ, cô cũng không liên hệ gì với bọn họ.
Không ngờ sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh thế này.
Hôm sau.
Trông chừng anh trai cả đêm, Mộ Thiển ghé vào giường nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cô bị người khác đánh thức.
“Hửm?”
Mộ Thiển choáng váng đáp một tiếng, mở mắt, nhận ra Mộ Ngạn Minh đã tỉnh.
Sự lo lắng trong lòng lập tức bình ổn.
“Anh, anh tỉnh rồi! Có cảm thấy khỏe hơn chút nào không? Làm em sợ muốn chết!” Cô hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Thiển Thiển, là em thật sao?” Mộ Ngạn Minh nằm trên giường, trông thấy Mộ Thiển thì rất kích động: “Mấy năm nay em đã đi đâu? Em có biết anh tìm em bao nhiêu năm nay rồi không?”
Có trời biết, năm ấy giải phẫu xong, anh ta đã cố gắng hết sức đi tìm Mộ Thiển, nhưng vẫn mãi không tìm được cô.
“Em…”
Mộ Thiển lắc đầu, vấn