Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chết Cùng Một Chỗ


trước sau


Mặc dù Cố Khinh Nhiễm không hợp với các thành viên trong nhà họ Cố, nhưng trong lòng anh ta vẫn xem ông cụ họ Cố là ông nội của mình.
Ông cụ họ Cố là người đã nuôi anh ta từ nhỏ đến lớn, anh ta xem ông ta là người thân duy nhất của mình trên cuộc đời này.
Khi biết rằng ông ta hôn mê bất tỉnh, Cố Khinh Nhiễm rất lo lắng.
Nhưng anh ta không ngờ đó là một trò lừa đảo.
Ông cụ họ Cố ngồi dựa vào đầu giường trừng mắt nhìn anh ta: “Ông già như ta làm chuyện gì cũng không đến phiên con tới trước mặt ông khoa tay múa chân?”
“Ông…”
Cố Khinh Nhiễm cứng họng: “Con không thèm cãi nhau với ông.”
Khi anh ta vừa dứt lời, Mặc Cảnh Thâm trực tiếp kéo cái ghế và ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ông cụ họ Cố bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Tại sao A Thiển đổi ý định không muốn trở lại Ẩn Tộc nữa?”
Anh trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, làm cho ông cụ Cố có chút khó chịu.
Nhưng điều quan trọng nhất là Mặc Cảnh Thâm đã hỏi một câu hỏi mà ông ta không biết phải trả lời như thế nào.
Lý do tại sao anh hỏi điều này là do Mộ Thiển không nói cho anh biết sự thật, nếu bây giờ ông ta nói cho Mặc Cảnh Thâm biết, liệu Mộ Thiển thực sự sẽ không trở về Ẩn Tộc không?
Nhưng ông cụ họ Cố không định cho anh biết.
“Ý anh là gì?”
Sau đó Cố Khinh Nhiễm mới phản ứng lại, khuôn mặt vừa xấu xa vừa quyến rũ của anh ta lập tức chìm xuống: “Chuyện này thật sự có liên quan đến ông sao? Chẳng lẽ là ý đồ của Thượng Quan Uyển Nhi?”
Anh ta nói xong thì lại cảm thấy không đúng.
“Không đúng, nếu là Thượng Quan Uyển Nhi, bà ta nhất định sẽ cố gắng kéo Thiển Thiển trở lại Ẩn Tộc, mà không phải ngăn chặn không cho em ấy về.”
Cố Khinh Nhiễm bình tĩnh nói.
Anh ta cũng có thể nghĩ đến chuyện này, Mặc Cảnh Thâm làm sao có thể không nghĩ ra?
Đôi mắt của Mặc Cảnh Thâm sâu xa, hai hàng lông mày nhíu chặc, trầm giọng nói: “A Thiển một khi trở về Ẩn Tộc, có phải hay không những chuyện không tốt liền bắt đầu xảy ra?”

Tổng hợp lại tất cả những vấn đề trên, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy chỉ có một khả năng này.
“Cái gì, Bắt đầu xảy ra chuyện gì? Ý của anh là gì?”
Cố Khinh Nhiễm không biết nhiều về Ẩn Tộc, cũng giống như là chuyện của Mộ Thiển hiển nhiên anh ta sẽ không thể hiểu nguyên nhân trong đó.
Ông cụ họ Cố không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại thông minh như vậy, anh tự mình thể đoán được mọi chuyện, không thể nào gạt được con mắt của anh.
Tựa vào đầu giường khoát tay để lên bụng, ông ta thở dài một hơi và nói: “Ồ, tôi biết sẽ không gạt được cậu, không ngờ nhanh như vậy cậu đã đoán ra rồi.”
“WTF! Ông nội, những gì Mặc Cảnh Thâm nói là sự thật sao?”
Trong lòng của Cố Khinh Nhiễm càng cảm thấy tức giận: “Lại là Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính phải không?”
Anh ta cảm thấy rất tức giận, đá vào chân giường một cái và tức giận nói: “Loại người gì vậy, tôi chưa từng thấy qua cha mẹ nào lại như vậy.

Cả đời của Thượng Quan Uyển Nhi đều ẩn núp ở Ẩn Tộc không muốn quay về.

Bà ta đã có một cuộc sống hạnh phúc và tự do tự tại, hiện tại bà ta lại cố gắng tìm mọi cách bắt Thiển Thiển trở về Ẩn Tộc vì muốn em ấy phải sống cả đời ở đó như bà ta sao? Bắt em ấy làm những việc mà em ấy không muốn làm? Cái quái gì vậy chứ!”
Không ai biết tâm trạng của Cố Khinh Nhiễm lúc này.
Thất vọng, đau khổ, tức giận.
Anh ta gặp gỡ, yêu thương Mộ Thiển và muốn giúp đỡ em ấy, nhưng vấn đề hiện tại không có biện pháp để giải quyết được, anh ta cũng không biết mình phải làm cái gì bây giờ.
Cố Khinh Nhiễm tức giận chửi bới, ngược lại thì Mặc Cảnh Thâm trông bình tĩnh lạ thường.
Chỉ là ở sâu bên trong đôi mắt bình tĩnh như nước, không chút thay đổi nào của anh là vô số gợn sóng đang dao động dữ dội không dễ dàng nhận thấy.
Thời điểm cùng Mộ Thiển trải qua gian khổ, anh không ngờ rằng chín chín tám mươi mốt khó khăn vẫn chưa qua được.
Đó thực sự là chuyện này còn chưa xong thì chuyện khác đã ập đến.
Trong lòng anh làm sao có thể không tức giận cho được?

“Anh có thể liên lạc được với Thượng Quan Uyển Nhi không?”
Mặc Cảnh Thâm thấy ông cụ Cố nghe theo lệnh của Thượng Quan Uyển Nhi liền trực tiếp hỏi.
“Chuyện này, ông làm sao có thể? Mặc Vân Kính còn không tiếp cận được Thượng Quan Uyển Nhi, thì ông làm sao có thể liên lạc với bà ta?”
Cố Khinh Nhiễm khẽ khịt mũi.
“Ừ.”
Thấy ông cụ Cố gật đầu.
Cho dù chỉ là cái gật đầu nhẹ, nhưng thiếu chút nữa làm cho Cố Khinh Nhiễm ngạc nhiên.

Xin hãy đọc truyện tại — T R U M t r u y e n .ne t —
“Ông thật sự có thể liên lạc được với Thượng Quan Uyển Nhi sao? Ông nội, ông còn giấu diếm con bao nhiêu bí mật nữa đây!”
Cố Khinh Nhiễm nỗi trận lôi đình: “Sớm biết ông có thể liên lạc được Thượng Quan Uyển Nhi, con còn cần phải cùng Mặc Cảnh Thâm đi tìm Mặc Vân Kính sao?”
Đúng là kẻ lừa đảo.
Không chỗ nào là không giấu diếm.
Nó khiến anh ta cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi.
Đồng thời, anh ta cũng có

thể cảm nhận sâu sắc cảm nhận của Mộ Thiển vào thời điểm đó.
“Tôi muốn gặp bà ta.”
Mặc Cảnh Thâm nói rất ít, nhưng mỗi một câu nói của anh đều là câu quan trọng.
Đối mặt với Mặc Cảnh Thâm, ông cụ họ Cố cũng phải có chút thận trọng.
Phải nói rằng, mặc dù Mặc Cảnh Thâm tuy rằng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc nhưng dù anh có xuất hiện với thân phận nào đi chăng nữa, anh cũng có thể khiến người ta cảm nhận được khí thế mạnh mẽ, lạnh lẽo tỏa ra từ người anh, khí thế làm người ta kinh ngạc và sợ hãi.

Đó không phải là một người đơn giản.
“Điều này…”
Ông cụ Cố có chút do dự.
Nhìn thấy ông ta do dự, kéo dài thời gian, sắc mặt của Cố Khinh Nhiễm cũng xấu đi: “Không chỉ là Mặc Cảnh Thâm muốn biết, con cũng muốn gặp Thượng Quan Uyển Nhi.

Con rất muốn mặt đối mặt hỏi rõ ràng với bà ta, bà ta lấy can đảm ở đâu để sinh ra chúng con, sau đó lại không nuôi chúng con, vậy mà còn tính kế với chúng con mọi lúc mọi nơi!”
Đối với Cố Khinh Nhiễm mà nói, trong suốt quãng đời còn lại của bản thân, anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính.
Việc của Mộ Thiển càng không thể tha thứ được.
Ông cụ họ Cố trầm mặc tới nữa ngày cũng không nói.
Mặc Cảnh Thâm sắc mặt bình thường, anh nói: “Lúc đầu cứu tôi và thúc đẩy chất độc trong cơ thể A Thiển, có lẽ lúc đó Thượng Quan Uyển Nhi đã dự đoán được tình hình hiện tại có phải hay không?”
Không biết tại sao, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy có khả năng như vậy.
Bằng không, tại sao bây giờ lại cố ý muốn Mộ Thiển trở về Ẩn Tộc?
Nhưng trước đây bọn họ thậm chí không có nói qua việc này.
Lại một lần nữa Cố Khinh Nhiễm được mở rộng thêm tam quan của mình.
Anh ta sửng sốt và vô cùng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm: “Anh nói cái gì? Tôi… tại sao tôi lại nghe không hiểu gì hết vậy?”
Là nghe không hiểu hay là không dám tin vào điều đó?
Có lẽ nhiều hơn là không thể tin được.
Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào ông cụ họ Cố, anh không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của Cố Khinh Nhiễm.
Ngược lại, ông cụ họ Cố tỏ vẻ ngượng ngùng, hồi lâu không biết nói gì.
Nhìn vào phản ứng này, nó đã chứng minh những lời Mặc Cảnh Thâm nói vừa rồi là chính xác.
“Má nó!”
Cố Khinh Nhiễm không thể bình tĩnh được nữa.
Một tay chống nạnh, tay còn lại vò tóc, đi đi lại lại trong phòng bệnh, rất lâu sau cơn tức giận của anh ta mới nguôi ngoai.

Thời điểm này trong phòng bệnh im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng bước chân đi qua đi lại của Cố Khinh Nhiễm.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thẳng vào ông cụ họ Cố, ông ta không thể chịu được ánh mắt dữ dội của anh, ông ta chỉ có thể trốn tránh ánh mắt đó bằng cách nhìn chằm chằm xuống bàn tay của mình.
Ba người rơi vào bế tắc.
Sự phẫn nộ.
Cơn giận khó nguôi ngoai.
“Cố Quốc Khôn, ông hãy đi nói lại với Thượng Quan Uyển Nhi rằng Cố Khinh Nhiễm tôi đời này cho dù có chết hay có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không thừa nhận rằng hai người bọn họ có quan hệ gì với tôi!”
Trong phòng bệnh im ắng bỗng vang lên một giọng nói đầy giận dữ.
Anh ta xoay người rời đi, đóng sầm cửa phòng lại một cách mạnh bạo.
Ầm――
Tiếng đóng cửa chấn động vang dội, cả căn phòng run lên, ngay cả ông cụ họ Cố cũng sửng sốt.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn bình tĩnh.
Loảng xoảng–
Thời gian mới trôi qua được một chút, cửa phòng bệnh ngã sầm xuống đất, tạo ra một luồng gió.
“Tôi tin rằng không chỉ Cố Khinh Nhiễm mà A Thiển cũng nghĩ như vậy.”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, nhìn ông Cố với đôi mắt lạnh lùng và nói “Cho dù Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ như thế nào, tôi cũng muốn gặp trực tiếp bà ta.

Có thể ông không biết tính cách của A Thiển.

Nếu cô ấy đã kiên quyết với quyết định của mình thì cô ấy sẽ kiên trì tới cùng với quyết định ấy.

Để cứu tôi, cô ấy có thể bỏ qua mạng sống của mình và tôi cũng vậy, kiếp này tôi nhất định sẽ giữ A Thiển bên mình, nếu tách tôi khỏi cô ấy, tôi cảm thấy… chết cùng một chỗ cũng không có cái gì là không tốt.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện