Mặc Cảnh Thâm bất đắc dĩ, giận dữ rời đi.
Nhìn thấy anh rời khỏi, Mộ Thiển mới từ trong lòng Tư Cận Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng cũng không có dũng khí nhìn thẳng Tư Cận Ngôn, “Học trưởng, cảm ơn anh đã che chở cho em.”
“Đứa ngốc này, nói cái gì vậy, anh là học trưởng của em, không che chở em thì che chở ai.”
Tư Cẩn Ngôn sủng nịch vén vài sợi tóc của cô, “Sau này, có chuyện gì xảy ra thì phải nói cho anh biết, không cần giữ mãi trong lòng như vậy.”
“Học trưởng, tình trạng của em anh cũng đã biết, có anh che chở em cũng thực an tâm, nhưng mà……chúng ta không thể nào có kết quả được đâu.”
Mộ Thiển ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo mang chút lạnh lùng nhìn anh, “Hai chúng ta căn bản là hai đường thẳng song song, không cùng chung thế giới, nên càng không nói tới môn đăng hậu đối.
Mặc dù em không biết anh thích em ở điểm nào nhưng anh và thích gia đã có hôn ước nên em chân thành chúc phúc cho các người.”
Tư Cận Ngôn có biết Mộ Thiển biết anh đã có hôn ước với Thích gia.
Cho dù Tư Cận Ngôn có đối tốt với cô đi nữa thì cô cũng không thể nào chen chân vào hạnh phúc của cậu được.
Như vậy, cô sẽ giống như người thứ ba chen chân vào cuộc tình của người khác.
Đây cũng không phải là chuyện Mộ Thiển muốn.
“Thiển Thiển, lời anh nói khi nãy tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng, nhiều năm trước, anh từng gặp qua tiểu thư Thích gia, anh cũng không thích cô tiểu thư kia, người anh thích chính là em.
Anh mặc kệ có hôn ước hay không, anh nguyện ý sống cùng em.
Trong nhà anh còn có anh trai, anh cũng không cần thừa kế Tư gia gì, nếu người nhà anh không đồng ý anh sẽ lựa chọn rời khỏi nhà tìm đến em.”
Từ nhỏ, Tư Cận Ngôn đã không thích bầu không khí ở Tư gia, nên mới lựa chọn làm giáo sư, dọn ra khỏi Tư gia sống những ngày an lành.
Loại cuộc sống thanh nhàn này mới chính là cuộc sống mà anh muốn, không muốn có bất cứ quan hệ gì với Tư gia nữa.
Anh nắm chặt lấy tay Mộ Thiển, nói ra những lười tận đáy lòng.
Mộ Thiển nghe được những lời chân thành này, bản thân cô phải thật bình tĩnh, nhắc nhở bản thân không nên vì những lời này mà dao động phá hư cuộc sống của người ta.
Nếu Tư Cận Ngôn đã nói như vậy, hai người bọn họ lại càng không có khả năng đến được với nhau.
Một tình yêu không có kết quả thì cần gì phải có khởi đầu.
“Học trưởng, anh uống nhiều rồi, chi bằng quay về nghỉ ngơi trước đi có gì thì để mai hẳn nói, em cũng mệt rồi muốn đi ngủ”.
Một Thiển kéo tay Tư Cận Ngôn ra, xoay người bước vào phòng ngủ, trực tiếp đóng cửa lại.
…………..
Mà lúc này, Mặc Cảnh Thâm vừa mới đi ra tiểu khu, trong lòng mang phiền muộn, anh đứng ở ven đường lấy ta một điếu thuốc tựa vào cột đèn yên lặng mà hút, miệng phun ra vài làn khói mỏng mông lung.
Trong đầu toàn là hình ảnh của Mộ Thiển, có nghĩ thế nào cũng không dứt ra được.
“Chết tiệt”
Anh bật chửi một tiếng, mày nhíu chặt, lộ ra gương mặt đầy lo âu.
Ban đầu cuộc sống của anh cứ im lặng tựa như hồ nước, mà sự xuất hiện của Mộ Thiển giống như viên đá khiến cho hồ nước kia gợn sóng không thôi, một lần lại một lần cuồn cuộn không ngừng trong tâm trí anh.
Hết lần này tới lần khác anh không cách nào tránh được.
Rõ ràng là một phụ nữ khiến người chán ghét nhưng bốn năm năm nay lòng anh chỉ nhớ về cô ấy, ngoại trừ cô thì anh không có cảm giác với bất kỳ ai.
Mà cô là bạn của Kiều Vi, là mẹ ruột của Tiểu Bảo, là người mà Tư Cận Ngôn thích.
Tư Cận Ngôn là một thanh niên đơn thuần, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh vì ai mà lên tiếng, hôm nay lại vì Mộ Thiển mà chống đối Mặc cảnh Thâm anh.
Mặc Cảnh Thâm cũng không trách Tư Cận Ngôn, thậm chí trong lòng anh còn có một chút áy náy.
Dù sao, đã nhiều năm như vậy Tư Cận Ngôn cậu ta cũng chưa từng yêu ai, thật vất vả lắm mới thích một người, mà người này lại có quan hệ phức tạp với mình, mọi chuyện giờ đây loạn vô cùng.
Thực sự…rất khó khăn.
“Đại ca, tôi biết anh vẫn chưa đi.”
Tư Cận Ngôn rời khỏi tiểu khu, thấy Mặc Cảnh Thâm đang ở ven đường hút thuốc, cười nói, “Thật ngại quá, vừa rồi không nên nói chuyện với anh như vậy.”
“Điều này chứng tỏ cậu đã trưởng thành rồi.”
Mặc Cảnh Thâm cười tà mị, lắc đầu, lấy một điếu thuốc ra đưa cho cậu, “Nhìn như thư sinh nho nhã vậy mà còn dám chống đối lại tôi, đúng là đã can đảm không ít.”
“Đại ca, tôi…”
“Được rồi, cứ gọi tên tôi thì hơn.” Mặc Cảnh Thâm thấy Tư Cảnh