Ngây thơ?
Người không tàn nhẫn không thành công được?
Mộ Thiển hít một hơi, chậm rãi ngồi thẳng người dựa vào trên ghế, đôi mắt chăm chú khóa chặt Kiều Vi.
Đột nhiên cảm thấy Kiều Vi rất lạ lẫm, xa lạ giống như xưa nay chưa từng quen biết.
Trước kia mặc dù cô ấy tùy tiện, nhưng cũng là một cô gái lương thiện tâm tư đơn thuần.
Hiện tại sao lại trở nên như thế này?
Đối mặt với một người vô tội chết thảm, cô ấy lại nói hời hợt như thế, xem mạng người như cỏ rác.
“Vậy anh của mình thì sao? Cũng chỉ vì một tờ đơn tố cáo liền bị đánh đến nỗi phải vào bệnh viện?” Giọng điệu Mộ Thiển bất đắc dĩ, đối với Kiều Vi tràn đầy thất vọng.
“Chuyện của anh cậu mình rất xin lỗi, thân phận của Cảnh Thâm ở Hải Thành không ai không biết, chỉ có thể nói anh của cậu…”
Kiều Vi đang nói thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chúng ta đều là người trưởng thành, có lúc nên tự biết lượng sức mình.”
Cho nên, ý của cô ấy chính là đang nói Mộ Ngạn Minh tiếp nhận án kiện của Mặc Cảnh Thâm do anh ấy không biết lượng sức mình.
Bàn tay Mộ Thiển siết chặt cái chén, kiềm chế tức giận trong lòng, nâng chén trà bưởi lên uống một ngụm lớn.
Thế nhưng vẫn không dập tắt được ngọn lửa trong lòng.
“Chuyện công ty của cậu, mình sẽ nói với Cảnh Thâm, về phần anh trai cậu… Mình hi vọng anh ta nên thông minh một chút thì tốt hơn.”
Vừa nói cô ấy vừa cầm túi xách, lấy một tờ chi phiếu trong ví ra: “Đây là một trăm vạn, là tiền cho anh cậu điều trị và đền bù tổn thương tinh thần.
Thiển Thiển, chúng ta là bạn bè, thực tình khuyên cậu một câu, anh của cậu đấu không lại Cảnh Thâm đâu, đừng để anh ta làm việc ngu ngốc, lấy trứng chọi với đá.”
Bạn bè? Không phải bạn thân.
Đấu không lại Mặc Cảnh Thâm, không cần lấy trứng chọi đá… Làm việc ngu ngốc!
Kiều Vi, mới chỉ bốn năm thôi mà, điều gì đã làm cậu thay đổi lớn như thế?
Lần đầu tiên Mộ Thiển cảm thấy Kiều Vi xa lạ như thế.
“Thiển Thiển, mình còn có chút việc, đi trước nhé.” Cô ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mộ Thiển: “Đúng rồi Thiển Thiển, chuyện công ty của cậu, mình sẽ giúp cậu xử lý tốt, khi nào cậu ra nước ngoài nhớ báo cho mình một tiếng, mình sẽ đi tiễn.”
Nói xong, Kiều Vi cất bước rời đi.
Cộc cộc cộc ——
Giày cao gót giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng vang lanh lảnh, nhưng lại giống như tiếng búa nặng nề đập vào ngực Mộ Thiển, đau nhức đến khó thở.
“Vi Vi!”
Đợi cô ấy đi được vài bước, Mộ Thiển bỗng nhiên gọi một tiếng, nhìn về phía trước nói to: “Có một chuyện cậu hiểu lầm rồi, án kiện đó anh mình đã giao toàn quyền cho mình xử lý, cho nên mình chính là luật sư đại diện của nguyên đơn.
Mà mình, nhất định sẽ có trách nhiệm đến cùng!”
Ánh mắt cô chậm rãi đi chuyển, nhìn về phía tờ chi phiếu trên bàn kia, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một câu: “Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, vật họp theo loài.”
Quả nhiên kẻ có tiền đều thích lấy tiền để giải quyết mọi chuyện.
Kiều Vi, cậu thay đổi rồi, thay đổi đến mình cũng không nhận ra cậu nữa.
Cầm lấy tờ chi phiếu kia, quay người đi đến trước mặt Kiều Vi, hai tay dâng lên: “Chi phiếu này cậu giữ đi, Mặc thiếu phá hủy công ty của mình, cầm ba trăm triệu tiền bồi thường.
Nhưng, vẫn sẽ không thể tha thứ cho anh ta.”
Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ai cũng phức tạp tâm tư khác biệt.
Vốn là hai người tri kỷ lại dần dần từng bước đi đến mức này, quá khứ tươi đẹp và vui vẻ đã mất đi, lần nữa gặp mặt lại có phần đối địch nhau.
“Cậu biết rõ là vì công ty luật MY, mình đã cố gắng bằng cả tính mạng, thật vất vả mới được như hôm nay, thế mà lại bị anh ta hủy diệt toàn bộ.”
Mộ Thiển nâng tay Kiều Vi lên, đem tờ chi phiếu kia đặt ở trong lòng bàn tay của cô, hít một hơi: “Vi Vi, hôm nay mình đến chỉ là muốn nói cho cậu biết Mặc Cảnh Thâm là người như thế nào, muốn cho cậu biết bản tính vị hôn phu của cậu, thậm chí mình cảm thấy Mặc Cảnh Thâm căn bản không xứng với cậu.
Nhưng hôm nay cậu làm cho mình rất thất vọng.”
Cô chậm rãi cúi đầu, dường như không có dũng khí nhìn thẳng Kiều Vi.
Bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy cô sẽ nhớ lại quãng thời gian bên nhau hạnh phúc và vui