Theo đuổi”
Mặc Cảnh Thâm hừ một tiếng: “Mộ Thiển, đừng hòng đánh trống lảng!”
Giọng anh trầm xuống, bắt lấy cổ tay cô, bốp chặt: “Cô xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?”
Đối mặt với thần sắc hung ác của anh, Mộ Thiển lại tỏ ra lạnh nhạt: “Mặc thiếu, anh làm tổng giám đốc cao ngạo đến nghiện rồi phải không? Mộ Thiển tôi và anh có quan hệ gì mà anh muốn quản tôi?”
Mộ Thiển híp mắt, ánh mắt không che giấu vẻ trào phúng: “Tôi và Tư Cận trai chưa vợ, gái chưa chồng, dù tôi có chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy thì có làm sao.”
Thật sự không hiểu nổi, Mặc Cảnh Thâm chán ghét cô đến mức độ nào?
Cô và Tư Cận ở bên nhau thì có liên quan gì đến anh?
Mặc dù, ngay từ ban đầu Mộ Thiển đã không có ý định ở bên Tư Cận, càng không muốn chấp nhận anh ấy.
Có lẽ là do Mặc Cảnh Thâm bức bách, khiến cô cảm thấy chán ghét.
“Cô có thể đồng ý với bất cứ ai, nhưng dù có là ai thì cũng không được là Tư Cận!”
Tư Cận là bạn tốt của anh, còn Mộ Thiển là mẹ của con anh.
Nếu Mộ Thiển và Tư Cận ở bên nhau, sau này gặp lại, anh biết nên đối diện với họ thế nào?
Anh còn phải đối mặt với Tiểu Bảo thế nào?
“Đồ điên!”
Mộ Thiển đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, vượt lên phía trước.
Cốc cốc…
Ngay lúc hai người đang tranh chấp, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mộ Thiển nhìn về phía cửa, dứt khoát đi qua Mặc Cảnh Thâm, mở cửa.
“Này, Thiển Thiển, cậu xem mình mang gì tới này!”
Kiều Vi đứng ở trước cửa, trong tay xách theo một túi cua biển lớn, quơ qua quơ lại trước mặt Mộ Thiển: “Biết cậu thích ăn cua biển nhất nên mới mua cho cậu đấy!”
Nói rồi, mi tâm cô ấy nhíu lại, ra vẻ khó hiểu: “Sao vậy? Sắc mặt cậu có vẻ không được tốt cho lắm.”
Mộ Thiển siết chặt tay nắm cửa, trái tim vọt đến tận cổ họng.
Lúc này Mặc Cảnh Thâm đang ở trong nhà cô, Kiều Vi đột nhiên đến đây, liệu cậu ấy có hiểu lầm hay không?
“Vi Vi, cậu đến rồi à? Mặc Cảnh Thâm cũng đang ở đây, mình còn định gọi cậu đến đấy.” Cô lùi vài bước, mở lớn cửa.
Kiều Vi đứng ngoài cửa, ánh mắt cô ta rơi vào trong phòng khách, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm.
Tầm mắt hai người giao nhau, sắc mặt cô ta trở lên trắng bệch, đôi con người đảo liên tục.
“Mặc… Cảnh Thâm? Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt Kiều Vi nhìn qua nhìn lại giữa Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm, thầm đánh giá.
Cô nhắm mắt đi vào phòng khách, đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm, ngẩng đầu nhìn anh, đợi anh cho cô một lời giải thích.
Mộ Thiển đứng một bên cũng khẩn trương, cô vô cùng xấu hổ.
Cô nắm tay lại thành nắm đấm, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hoảng đến mức quên cả hô hấp.
“Vi Vi, hôm nay lúc học trưởng thổ lộ với mình, Mặc Cảnh Thâm cũng ở đó.
Mình đang nhận án của Dương Liễu không phải sao? Vừa hay để anh ấy xem qua tài liệu, mình cũng có chuyện muốn hỏi anh ấy.”
Ba người đối mặt với nhau, bầu không khí như giương cung bạt kiếm, chỉ cần nói sai một câu, có thể xảy ra một trận gió tanh mưa máu.
Mộ Thiển cố gắng bình ổn lại tâm trạng, cố tình nhắc nhiều đến việc Tư Cận thổ lộ với cô, muốn dùng việc này để xóa đi băn khoăn trong lòng Kiều Vi.
“Là thế phải không, Cảnh Thâm?”
Ánh mắt Kiều Vi lộ ra vẻ phức tạp, cô ta nhíu mày nhìn Mặc Cảnh Thâm, đợi câu trả lời từ anh.
Trông như, nếu phải tin lời Mộ Thiển, cô ta thà tin lời Mặc Cảnh Thâm.
Người đàn ông vẫn có bộ dạng điềm nhiên như không, hai tay đút túi quần, không có chút vẻ khẩn trương nào.
Ánh mắt anh ung dung hướng về phía Mộ Thiển, đôi mắt híp lại, bắt được ngay khoảnh khắc chột dạ của cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy thầm vui vẻ.
“Ừ.”
Anh lạnh lùng lên tiếng rồi ung dung đi về phía sofa ngồi xuống, thuận tay cầm lấy tài liệu về vụ án mà Mộ Thiển đang xem trên bàn: “Chuyện của Dương Liễu, tôi vẫn khuyên cô đừng xen vào.
Mặc dù cô là bạn thân của Vi Vi, nhưng nếu chạm đến giới hạn của tôi, tôi vẫn sẽ không khoan nhượng.”
Anh cực kỳ phối hợp theo lời giải thích của cô.
Nhờ vậy mà trái tim đang vọt lên tận cổ họng của Mộ Thiển chậm rãi trở về vị trí cũ, an tâm mà thở dài một hơi.
“Trách nhiệm của luật sư như tôi là thụ lý vụ việc của Dương Liễu, chuyện