Kiều Vi vì sợ sự việc bị bại lộ nên quay qua quát to với Nghê San San.
“Ồ, những gì chị Kiều Vi nói có lý.”
Nghê San San gật đầu như giã tỏi, đồng ý với cô ta, quay qua nhìn Mộ Thiển, nói: “Cô là một người phụ nữ tâm địa ác độc.”
Nói xong cô ta bước ra ngoài.
Nhưng khoảnh khắc cô ta nhìn vào mắt Kiều Vi, mặc dù sự lạnh lùng chỉ thoáng qua không dễ bị chú ý, nhưng Mộ Thiển vẫn có một cái nhìn sâu sắc rõ ràng.
Ngay lúc đó, cô đã nghĩ, chẳng lẽ Nghê San San đã biết Kiều Vi đã làm gì gia đình cô ta?
Nếu đúng như vậy, Kiều Vi có một…con sói bên cạnh.
Một con sói đầy tham vọng.
Cạch.
Cửa văn phòng đóng lại.
Kiều Vĩ chống tay lên bàn, nghiêng người trừng mắt nhìn cô “Mộ Thiển, cô muốn làm gì? Mấy năm trước, cô khiến tôi mất đi tử cung, không thể sinh con, bây giờ khó khăn lắm tôi mới có con, cô lại đến hại tôi, tại sao? Cô hãy tự hỏi bản thân, ngần ấy năm tôi đã làm những gì có lỗi với cô.”
Trước đây cô ta thực sự coi cô như một người chị em tốt.
Mộ Thiển thật sự xin lỗi cô ta về chuyện lúc trước, nếu không thì cô và cô ta cũng không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay
Mộ Thiển lúc đầu có tâm trạng tốt, nhưng khi cô ta nói về quá khứ, mặt cô lập tức sa sầm lại.
“Cô không xứng đáng để nhắc đến chuyện đó với tôi.”
“Đó là sự thật, tại sao cô không cho tôi nói?”
Kiều Vi rất phấn khởi khi thấy vẻ mặt u ám của Mộ Thiển “Mộ Thiển cô lúc đó chẳng khác gì một kẻ ăn mày trong nhà họ Mộ.
Ngày nào cũng mặc quần áo rác rưới, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Nếu không có Kiều Vi tôi bố thí cho cô, không biết cô sẽ sống khổ sở như thế nào.
Bây giờ cô còn muốn tranh đàn ông với tôi? Cô tự tin vào đâu? Tôi không ngại nói thẳng với cô, nếu không phải vì cô là người của Cố gia, tôi đã giết cô.
”
Nghê San San không có ở đây, hai người cũng chẳng ngại mang hết mọi chuyện ra nói.
“Nghe cô nói, chẳng lẽ muốn tôi cảm ơn cô?”
“Không cần cảm ơn nữa.”
Cô ta đứng thẳng người, đưa tay lên vuốt bụng nhẹ nhàng “Tôi với Cảnh Thâm đã có con rồi.
Chúng tôi sẽ kết hôn sớm thôi.
Con tôi sinh ra là người thừa kế của nhà họ Mặc, đến lúc đó cả gia sản nhà họ Mặc đều sẽ nằm trong tay tôi.
Mẹ nhờ con được quý, hẳn là cô hiểu rõ điều này”
Nhẫn nhịn bao nhiêu năm đổi lấy sự xoay chuyển của ngày hôm nay, Kiều Vi sao có thể không đắc ý trước mặt cô?
Cô ta phải thể hiện ra ngoài, cô ta chỉ cảm thấy thỏa hận khi nhìn bộ dạng tức điên lên của Mộ Thiển.
“Vậy thì cô nghĩ nhiều quá rồi.
Cả Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đều là con cháu của nhà họ Mặc, Tiểu Bảo tài giỏi thông minh và được gia đình họ Mặc yêu thương.
Cô nghĩ đứa trẻ mà cô sinh ra có đủ xuất sắc để thay thế Tiểu Bảo hay không? Cô có thể đừng nói chuyện vớ vẩn với tôi không?” Tốt hơn hết cô nên quay về và tịnh dưỡng trước khi sinh cho thật tốt.
Tôi nghe nói cấy ghép tử cung sẽ để lại nhiều di chứng, cô nên chăm sóc bản thân nhiều hơn.”
Cầm tập tài liệu, cô dựa vào ghế giám đốc nói lớn: “Cô Kiều, tôi rất bận.
Tôi không có thời gian trò chuyện với cô nữa.
Mời cô về cho, không tiễn!”
Mộ Thiển không muốn nói chuyện vô nghĩa với Kiều Vi nữa, cô biết hôm nay Kiều Vi đến đây chỉ là để khoe khoang với cô.
Nếu cô ta đến chỉ để khoe khoang với cô về chuyện kết hôn thì quả là sai lầm.
“Hôm nay tôi đến đây là để gửi thiệp mời cho cô.”
Kiều Vi lấy ra một tấm thiệp mời từ trong túi xách, đặt lên bàn, nói “Tôi và Cảnh Thâm sẽ tổ chức đám cưới vào tháng sau.
Tôi hy vọng cô có thể đến dự đúng giờ.”
Kiều Vi vừa rồi còn đang tức giận, nhưng nói đến chuyện kết hôn trên mặt tràn đầy ý cười, cao hứng đến mức không kìm được.
Mộ Thiển nhìn lướt qua thiệp mời, nhàn nhạt trả lời “Tôi sẽ đến đúng giờ”
“Thật tốt.”
Kiều Vi gật đầu, và không có ý định rời đi.
Cô ta chỉ ngước mắt lên và liếc qua camera trong văn phòng, sau đó đứng trước máy quay, quay lưng về phía máy quay và nói với Mộ Thiển “Mộ Thiển, tôi thực sự muốn nói với cô một điều.”
“Cứ nói đi!”
Nếu có chuyện gì thì nói nhanh rồi cút