Mộ Thiển nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng áp bức, hung ác đến cực hạn.
“Mộ Thiển, cô nguyền rủa tôi? Cô là đồ đê tiện.
Nếu không phải tại cô hại tôi mất đi tử cung, anh Cảnh Thâm làm sao có thể hủy hôn ước với tôi?”
Khi nhắc đến những chuyện cũ, Kiều Vi đã kích động đến không thể kìm chế được “Nếu không phải vì cô là kẻ thứ ba chen chân…Á”
Vừa cất giọng, Mộ Thiển đã tát vào mặt cô ta không thương tiếc.
Một cái tát mạnh hết sức lực, giọng nói lớn hơn một cách lạ thường.
Kiều Vi hét lên và trực tiếp ngã xuống đất “Mộ Thiển, cô dám đánh tôi? Cảnh Thâm, anh không thấy Mộ Thiển đang quá đáng với em sao.”
Ngồi trên sô pha, Mặc Cảnh Thâm chậm rãi cất điện thoại, đứng dậy, nhàn nhạt liếc cô một cái, tay vịn vào đỡ cô ta dậy “Xin lỗi.”
“Cô nghe chưa, Cảnh Thâm kêu cô xin lỗi tôi!”
Kiều Vi đang ôm lấy đôi má sưng đỏ của cô ta, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm cô như muốn rơi ra ngoài.
“Với cô?”
Mộ Thiển giọng điệu trầm xuống “Cô cũng xứng à?”
“Mộ Thiển, cô…”
“Tôi nói cô xin lỗi!”
Mặc Cảnh Thâm đột nhiên cao giọng khiển trách, ánh mắt sắc bén rơi vào gương mặt Kiều Vi.
“Anh … anh … Cảnh Thâm, anh muốn em xin lỗi Mộ Thiển sao?”
Chuyện này có thể chịu được thì không có chuyện gì không chịu được nữa.
“Rõ ràng là cô ấy bắt nạt em” Cô ta cắn chặt môi, khóc.
“Mộ tổng là đối tác lớn của Mặc gia, về tình về lý cô phải cư xử có đầu óc một chút.”
Thái độ của Mặc Cảnh Thâm đối với Kiều Vi rất lạnh nhạt “Muốn gả cho nhà họ Mặc thì phải học cách cư xử trên thương trường, nếu không, nhà họ Mặc sẽ không chấp nhận một người thiểu năng trí tuệ bước vào nhà.”
“Cái gì, anh … anh nói em… thiểu năng?”
Cô ta ngây thơ nhìn Mặc Cảnh Thâm, nước mắt không ngừng nâng lên trong mắt.
“Trong nhà họ Kiều, cô là báo vật được nâng trong lòng bàn tay của cha cô.
Dù cô có làm gì đi chăng nữa, cha cô cũng có thể tha thứ cho cô vô điều kiện.
Bởi vì nhà họ Kiều chỉ có một cô con gái.
Nhưng nhà họ Mặc đông người phức tạp và gây thù chuốc oán nhiều trong giới kinh doanh.
Chỉ một hành động ngu ngốc đều có thể khiến cả gia tộc rơi vào vực thẳm, tôi làm sao có thể để Mặc gia hủy hoại trong tay một người phụ nữ như cô được.”
Lời nói của anh rất thẳng thắn.
Nếu một người phụ nữ không biết cách cư xử được gả vào gia tộc lớn như Mặc gia, không khéo sẽ khiến Mặc gia mất hết danh dự.
Đồng thời, anh cũng nói cho Kiều Vi hiểu.
Nếu cô ta thật sự có năng lực, tất nhiên cô ta sẽ có cơ hội được xử lý công việc của Mặc gia, trở thành nữ chủ nhân thật sự của Mặc gia.
Giờ phút này, cho dù trong lòng Kiều Vi tức giận đến mức nào, cô cũng chỉ có thể cắn răng mà nuốt vào bụng.
Gật đầu, đau lòng nói: “Anh Cảnh Thâm… em xin lỗi, em biết mình đã sai.”
“Không phải tôi, là Mộ tổng.”
Đôi mắt của Mặc Cảnh Thâm đều ở trên người Kiều Vi, anh thậm chí không nhìn thẳng vào Mộ Thiển.
Nhưng không có nghĩa là chưa nhìn thấy biểu hiện của cô.
“Tôi… Thiển Thiển, xin lỗi.”
Kiều Vi đã rất ấm ức trong lòng, nhưng cho dù có ấm ức như thế nào thì hôn lễ của cô ta và Mặc Cảnh Thâm sắp đến.
Cô ta không thể để sai lầm nào xảy ra.
Như Mộ Thiển nói, cô ta và Mặc Cảnh Thâm đã đính hôn một lần và bị hủy bỏ.
Nếu đám cưới này lại bị hủy bỏ, thì Kiều Vi cô sẽ bị nhà họ Mặc bỏ rơi lần thứ hai.
Vậy thì ai sẽ muốn cưới cô ta?
Cân nhắc ưu và khuyết điểm, cô ta đương nhiên biết chân lý thỏa hiệp.
“Vừa rồi tôi ăn nói không biết nặng nhẹ.
Tôi xin lỗi, có thể tha thứ cho tôi không?”
Cô ta đan hai tay vào nhau, hoàn toàn không để ý đến hai gò má sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt rơi lệ thật đáng thương, thật sự khiến người ta xót xa.
Nhưng Mộ Thiển đã nhìn thấy quá nhiều gương mặt đạo đức giả như vậy rồi, làm sao có thể bị đánh lừa lần nữa?
“Xin lỗi à, nếu xin lỗi có tác dụng thì trên đời này còn cần cảnh sát làm gì?”
Cô xoay người bước tới bàn làm việc lạnh lùng nói: “Anh Mặc và cô Kiều ở đây không được hoan nghênh, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Cố sẽ hủy bỏ mọi hợp tác thương mại với nhà họ Mặc và nhà họ Kiều.”
“Cái gì?”
Kiều Vi sốc và không thể tin