‘,”Anh nghĩ ai có thể lợi dụng tôi?”
“Cái này khó nói lắm, ở Hải Thành này người đông phức tạp, loại người nào cũng có.
Huống hồ dạo này bên Bắc Kinh biến động sóng ngầm.
Đã ảnh hưởng không ít đến Hải Thành.
Em tuy có năng lực tốt nhưng người khác chưa chắc kém hơn em.
Bạc Dạ thở dài cảm thán.
Nghe đến đây, Mộ Thiển cũng suy nghĩ “Bắc Kinh và nhà họ Cố có quan hệ tuyệt mật, tôi sợ rằng sau này Hải Thành cũng sẽ không được yên ổn.
Rõ ràng Cố lão gia muốn mượn thế lực nhà họ Bạc của anh để nhắm vào nhà họ Mặc.
Nhà họ Mặc tuy là gia tộc lớn nhất ở Hải Thành.
Nhưng không cần phải đoàn kết nhiều gia tộc như vậy mới có thể đối phó với họ.
Chẳng lẽ phía sau Mặc gia còn có thế lực lớn chống lưng? ”
Về vấn đề này, Mộ Thiển luôn có những nghi ngờ, nhưng nếu không có bằng chứng thuyết phục, cô không thể chắc chắn.
“Có nhiều việc quá em lo mãi hết.
Em là phụ nữ thì cứ lo tốt cho bản thân là được rồi.
Nếu em đói thì ra ngoài ăn tối với anh.
Cố lão gia đã nói, để anh cùng em đi ăn, đi mua sắm và xem phim.
Hôm nay em hy sinh thời gian đi với anh, anh chịu trách nhiệm thanh toán hóa đơn.
Thấy thế nào?”
Anh nắm tay chỉ chỉ vào người mình, bộ dạng như một tên giàu xổi.
Mộ Thiển cảm thấy thích thú trước hành vi của anh.
“Ok, tôi sắp xếp một chút rồi đi cùng anh.”
Suy cho cùng, khoản thời gian áp lực này khiến Mộ Thiển mệt mỏi và kiệt sức, vì vậy tốt hơn hết ngày hôm nay cô nên nghỉ ngơi thư giãn.
Cô thu dọn đồ đạc rồi theo Bạc Dạ xuống nhà và rời đi.
Ai biết vừa đi tới bãi đậu xe đã nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đứng ở đó.
Và Kiều Vi đứng bên cạnh anh.
Mộ Thiển liếc nhìn anh, sau đó lập tức thu lại ánh mắt, làm ngơ.
“Thiển Thiển, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Cô và Bạc Dạ đi về phía đông, Mặc Cảnh Thâm gọi lại ngay lập tức.
Mộ Thiển cũng không quay đầu lại nhìn.
“Anh ta đang gọi cô.”
“Im lặng.”
Bạc Dạ nhắc nhở cô, nhưng cô lại quát khẽ với anh ta.
Rõ ràng là cô không muốn nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm.
“Tôi có chuyện muốn bàn với cô.”
Mặc Cảnh Thâm tiến lại gần và nói.
Mộ Thiển không muốn phải ứng lại với Mặc Cảnh Thâm.
Cô xoay người lại nhìn anh, với thái độ lạnh lùng “Nói thẳng.”
“Hai người nói chuyện đi, tôi đi lấy xe.” Bạc Dạ cực kỳ nhanh trí bỏ đi ngay không ở lại cản trở.
“Dạ…”
Mộ Thiển hét lên khi thấy rằng Bạc Dạ chạy nhanh hơn cả một con thỏ.
Cô tự lẩm bẩm một mình “Anh đã đe dọa Bạc Dạ?”
“Không có.”
Anh lắc một cách nghiêm túc.
Thực sự anh không hề đe dọa Bạc Dạ.
“Không thể nào.
Trước kia Bạc Dạ không đối xử với anh như vậy, vậy tại sao bây giờ lại đối xử với anh…” Rất tôn trọng.
Dù Bạc Dạ không nói lời nào, nhưng mọi việc Mộ Thiển đều thu vào trong mắt, cô có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Nhân cách tốt.” Anh nói một cách thô thiển.
Mộ Thiển một tay cầm túi, tay kia đút vào túi áo khoác, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một bên.
“Có chuyện gì, phiền anh nói nhanh đi.”
Cô không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, nếu giữa Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển không có hai đứa con, có lẽ cả đời cô cũng không muốn gặp lại Mặc Cảnh Thâm.
“Thời gian diễn ra phiên tòa sắp đến những Phan Lễ có chuyện phải hủy bỏ vụ án của tôi.” Mặc Cảnh Thâm có chút phiền muộn “Mẹ tôi, bọn họ rất thương Tiểu Bảo.
Cô có thể để Tiểu Bảo lại cho tôi không.?”
Mộ Thiển gương mặt vô cảm, đột nhiên mỉm cười khi nghe những lời của Mặc Cảnh Thâm.
“Tôi cũng thích Tiểu Bảo, anh có thể để thằng bé theo tôi được không?” Cô hỏi ngược lại.
“Cô còn có Nghiên Nghiên.”
“Mẹ của anh có anh và Mặc Tiêu Tiêu, Kiều Vi và đứa trẻ trong bụng cô ta.
Như vậy chưa đủ sao?”
Hai người tranh luận gay gắt, không ai có ý nhường ai.
Mặc Cảnh Thâm liếm nhẹ khóe môi, ánh mắt có chút phức tạp.
“Chúng ta tranh giành cũng chẳng tốt cho ai cả.
Không có người chiến thắng.” Anh vén áo gió, cho hai tay vào túi quần, ngước mắt lên và nói: “Làm kẻ thù tổn hại một nghìn thì mình cũng tổn thất tám trăm, có ích lợi gì đâu chứ.”
“Tôi không cần thứ gọi là lợi ích.
Cái tôi muốn thấy nhất chính là thất bại của Mặc Cảnh Thâm anh.”
“Cô hận tôi à?”
Con ngươi của Mặc Cảnh Thâm tối đen ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, và sâu thẳm trong đôi mắt có một cơn đau,một chút chua xót.
“Rõ ràng quá rồi.”
Mộ Thiển đưa tay vén tóc hai bên