Cô ngước mắt lên, định nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện, chợt thấy đối diện trống không.
Còn những người khác thì sao?
Cô liếc nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy ai.
“Cô đang tìm tôi à?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng cô.
.
Chuyên trang đọc truyện == .
net ==
Mộ Thiển giật mình, khi nhìn lại, còn có thể là ai ngoài Mặc Cảnh Thâm?
Sắc mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô tức giận nói: “Mặc Cảnh Thâm, anh có bệnh à, anh đứng sau lưng tôi làm gì?”
Suýt chút nữa hù chết tôi rồi, anh không biết sao.
Cô mắng nhẹ, người đàn ông cười thay vì tức giận, khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn ánh lên sự vui vẻ.
Mộ Thiển hai mắt lóe lên, bàn tay cầm điện thoại siết chặt, biết rằng vừa rồi Mặc Cảnh Thâm hẳn là nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại.
Vấn đề là vừa rồi tâm trí cô không kiểm soát được, cô đã đưa tay ra phóng đại hình ảnh của Mặc Cảnh Thâm, anh đã nhìn thấy nó.
Xấu hổ, cả không khí trở nên lạnh lẽo.
Mộ Thiển khẽ nuốt nước bọt, chớp mắt, má hơi ửng hồng, vành tai đỏ bừng.
“Biểu hiện của anh như vậy là gì?”
Cô không vui nói.
“Cô đang nhìn trộm tôi?”
“Là ai nhìn trộm anh, nói bậy.”
Mộ Thiển cười khinh thường xoay người ngồi xuống, không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại đột nhiên tiến lại gần ôm eo cô, vươn tay ra phía sau giật điện thoại.
Màn hình điện thoại vẫn sáng và ảnh của Mặc Cảnh Thâm được phóng to trên đó.
Tuy rằng nét mặt có chút mờ, nhưng có thể thấy rõ ràng là anh.
“Còn chưa thừa nhận?”
“Tại sao tôi phải thừa nhận điều đó? Tôi chỉ nhìn Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.
Sau khi phóng to bức ảnh, tôi nhìn thấy anh.
Tôi đang nghĩ cách cắt mặt anh ra khỏi khung ảnh.”
Cô khẽ nâng cằm, ánh mắt kiêu ngạo lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Tôi rồi chỉ tùy tiện nói thôi, cô hứng thú như vậy sao.”
Người đàn ông thân cận nhìn cô bằng đôi mắt gợn ý cười, giọng điệu khiến người ta có chút mơ hồ.
“Tôi … ai nói tôi hứng thú, tôi chỉ giải thích rõ ràng để tránh hiểu lầm.”
Vừa nói Mộ Thiển vừa đưa tay ra chộp lấy điện thoại.
Ngay khi cô đưa tay ra, người đàn ông đã đưa điện thoại ra sau và tránh tay cô thành công.
“Anh trả lại cho tôi.”
Mộ Thiển chống tay dựa vào ghế sofa, đứng trước mặt anh, đưa tay giật lấy điện thoại sau lưng anh.
Mặc Cảnh Thâm không hề di chuyển như thể lỏng lẻo, đưa điện thoại từ tay phải sang tay trái và giơ nó lên cao, tránh bị cô giật một lần nữa.
Mộ Thiển nhỏ bé nheo mắt và nắm lấy cánh tay anh, nhưng Mặc Cảnh Thâm đã giữ cô lại bằng tay còn lại trước khi cô có thể nắm lấy điện thoại.
Đột nhiên, hai người đứng gần nhau dường như đang nhảy một điệu valse, căn phòng đang réo rắt tiếng nhạc, và mọi thứ thực sự mang lại cho người ta một cảm giác tuyệt đẹp.
“Trên điện thoại cất giấu bí mật vô hình nào vậy?” Mặc Cảnh Thâm nhẹ giọng hỏi.
Mộ Thiển khuôn mặt nhỏ tức giận xanh mét “Không liên quan đến anh”
“Ồ, vậy sao?”
Nhìn nghiêng nhìn chiếc điện thoại trên tay “Có liên quan không phải xem mới biết.
Có lẽ cô đã giấu rất nhiều ảnh của tôi.”
“Không, đừng nói nhảm.”
Cô phủ nhận không chút do dự, chật vật giật lấy điện thoại.
Người đàn ông liếc mắt nhìn hành động của cô, điện thoại di động ở sau lưng, cố ý trêu chọc.
“Mặc Cảnh Thâm, đừng ép tôi ra tay.”
Mộ Thiển tức giận.
“Vậy thì cũng nên thử xem cô có thể bánh bại tôi hay không, nếu trong vòng ba chiêu cô có thể lấy lại điện thoại từ tay tôi, tôi liền để cô rời đi.”
“Anh chắc không?”
Cô chỉ vào mặt Mặc Cảnh Thâm, và hoài nghi những gì anh nói.
“Đương nhiên.”
Mặc Cảnh Thâm giơ điện thoại lên, lắc lắc rồi nhét điện thoại vào túi quần “Năm phút nữa cô có thể lấy điện thoại ra khỏi tay tôi thành công, cổng biệt thự Lâm Hồ rộng mở để cô rời đi.”
“Được lắm.”
Mộ Thiển sẵn sàng đồng ý.
Chỉ cần cô có thể rời khỏi đây, cô đương nhiên sẵn lòng thử sức.
Khi giọng nói rơi xuống, cô quay sang bên phải, nâng đầu gối lên và đá về phía bụng của Mặc Cảnh Thâm.
Người đàn ông lùi lại một bước, lòng bàn tay to đặt lên đầu gối của cô “Đá mạnh như vậy?”
“Tôi không thể nhân từ với anh được.”
Mộ Thiển đáp, thu chân phải lại, bổ một nhát vào mặt trái, Mặc Cảnh Thâm xoay người, thẳng người đứng dậy, hai tay ôm lấy