“Tôi đã cố hết sức mà, chỉ là tôi không ngờ cô ta lại phản đối việc tôi gả cho Tư Cận Ngôn như vậy.
Tôi nghĩ rằng Mộ Thiển đáng chết kia đã chết rồi…”
Bốp.
“Á!”
Dương Liễu còn muốn nói gì đó nhưng người đàn ông kia lại tát một cái lên mặt cô ta: “Mộ Thiển đã chết? Nếu như Mộ Thiển đã chết có thể giải quyết được vấn đề thì sáu năm trước tôi sắp đặt cô bên cạnh Mộ Thiển có ý nghĩa gì? Phế vật vô dụng!”
Người đàn ông nói với giọng tức giận, bàn tay thon dài bóp mặt cô ta: “Dương Liễu, tôi cho cô biết cô mau chóng cắt đứt quan hệ với những người đàn ông kia đi.
Nếu như lần sau để tôi phát hiện cô ngủ với người đàn ông nào, tôi lập tức trói cô lại vứt cho mấy tên đàn em kia của tôi, để cho chúng nó thỏa mãn loại kỹ nữ ti tiện như cô cho tốt!”
Lời đe dọa rất có tác dụng, Dương Liễu sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cô ta không còn bận tâm gì hết lập tức quỳ xuống trước mặt người đàn ông kia, đau khổ cầu xin: “Tôi sai rồi, lỗi là của tôi, tôi thực sự sai rồi.
Sau này tôi không thế nữa, tôi nhất định cắt đứt quan hệ với những người đàn ông kia.”
Cô ta nắm lấy ống quần người đàn ông, lại bị đá văng ra: “Tôi sẽ thay cô giải quyết mấy chuyện xấu kia, nhưng cô phải nghĩ hết biện pháp để có thể gả cho Tư Cận Ngôn.
Về phần Mộ Thiển, cô… Coi như không cần đến gần nữa.”
Người đàn ông kia tức giận không ít, ngước mắt xoa xoa huyệt thái dương, suýt nữa tức đến nôn ra máu, hít một tiếng: “Con đàn bà ngu xuẩn.”
“Được, tôi nhất định sẽ gả cho anh Cận Ngôn.”
Dương Liễu nức nở nghẹn ngào, tủi thân không thôi.
Mặc dù nước mắt cô ta rơi như mưa nhưng sâu trong đáy mắt lại tràn đầy không cam lòng.
“Tuy con cả nhà họ Tư đã cấy ghép tủy thành công, nhưng thân thể anh ta vô cùng suy yếu, tất cả gánh nặng ở công ty đều ở trên người Tư Cận Ngôn.
Cô lập tức phải làm sao để kết hôn nhanh chóng với Tư Cận Ngôn, sống chết ổn định vị trí ở nhà họ Tư.”
“Nhưng mà… Nhưng mà… Anh Cận Ngôn, anh ấy không yêu tôi.”
“Không yêu cô?”
Người đàn ông quay ngoắt đầu lại, sắc mặt âm trầm đen xì xì cực kỳ kinh người: “Bản lĩnh đưa đàn ông lên giường của cô đâu rồi? Nếu như không thể kết hôn với Tư Cận Ngôn thì cô chỉ là một quân cờ bỏ đi.
Kết quả thế nào thì trong lòng cô rõ rồi chứ?”
Nghe anh ta nói như vậy, gương mặt Dương Liễu càng thêm tái nhợt, đôi môi như hoa không kiềm được run rẩy.
Cô ta nhỏ giọng nói: “Anh Cận Ngôn, tuy… Tuy anh ấy không yêu tôi, nhưng… Anh của anh ấy… Anh của anh ấy hình như có chút hứng thú với tôi…”
“Tư Văn Uyên?”
“Đúng.
Tôi hiến tủy cho anh ta cho nên anh ta vẫn cảm kích tôi, đối với tôi có ý như nào, cảm giác của tôi sẽ không sai.”
Ngay cả khi bây giờ Dương Liễu đã lăn lộn được ở làng giải trí, nhưng dưới sự điều khiển của người đàn ông trước mặt, cô ta cũng không dám muốn làm gì thì làm.
Tuy rằng cô ta rất muốn cưới Tư Cận Ngôn, nhưng nếu thất bại thì kết quả chỉ có chết.
Dương Liễu không dám đánh cuộc, chỉ có thể đi đường khác, nếu như có thể nắm được Tư Văn Uyên, ít ra thì mỗi ngày cô ta đều có thể gặp Tư Cận Ngôn, nói không chừng vẫn còn có cơ hội.
“Ồ.”
Người đàn ông cười nhẹ: “Cảm giác? Tôi không muốn cảm giác, tôi cần chắc chắn.
Nếu như không nắm được Tư Cận Ngôn thì có thể bắt Tư Văn Uyên cũng tốt.
Đến lúc đó, Tư Văn Uyên mà chết thì càng thêm dễ điều khiển toàn bộ nhà họ Tư.”
Dương Liễu cúi đầu thật thấp không dám nói thêm gì nữa.
“Còn ngây ra đó làm gì? Cút về.
Tôi muốn cô cho tôi câu trả lời thuyết phục bằng tốc độ nhanh nhất.
Nếu lần này mà còn thất bại nữa thì để lại cô cũng vô dụng.”
“Vâng, tôi… Tôi tôi… Đã biết.”
Dương Liễu sợ đến hoa dung thất sắc vội vã bò dậy xoay người rời đi.
Dáng vẻ nhát gan lại hèn mọn đến tận xương kia cùng với ngôi sao lớn phong quang vô hạn ở trên tivi giống như hai người khác nhau vậy.
…
Cùng lúc đó, Mộ Thiển gọi điện cho Tư Cận Ngôn.
“Cận Ngôn, có rảnh không, ra ngoài uống chén trà nhé?”
Sau khi bên kia bắt máy, cô hỏi.
“Không rảnh.”
Đối phương do dự một chút sau đó tích chữ như vàng phun ra hai từ.
“Cái đó… Em…”
Mộ Thiển đang muốn nói gì đó thì bên kia lại truyền đến giọng nói của một người…
“Cậu chủ, cậu chủ, cậu không thể uống đâu, ôi, cậu đã uống cả đêm rồi, cứ tiếp tục như vậy thì sao được chứ?”
“Đừng động vào tôi, tôi…