Nhà họ Mặc và nhà họ Cố là ở thế không đội trời chung, Mặc Tiêu Tiêu cũng không sợ đắc tội nhà họ Cố.
Hơn nữa cho dù chọc giận Mộ Thiển thì cô ta cũng không tin Mặc Cảnh Thâm còn có thể vì một con đàn bà Mộ Thiển mà quay lại đánh cô ta.
Không thể nào.
Dù sao anh cũng sắp kết hôn với Kiều Vi rồi.
Bà Mặc xót con gái, vội vã rút ra mấy tờ khăn giấy giúp cô ta lau nước trên mặt, bà ta đau lòng nói: “Con không sao chứ?”
Vừa nói chuyện vừa lườm Mộ Thiển: “Sao cô có thể ức hiếp cả Tiêu Tiêu chứ? Nó chỉ là đứa tay trói gà không chặt.”
Tay trói gà không chặt mà nói ai khác còn đỡ, thế mà bà ta lại dùng để chỉ Mặc Tiêu Tiêu.
Quả thực là chuyện cười lớn nhất thế giới đó.
Mộ Thiển lơ đễnh đứng ở đó, cô nhìn vài tên đàn ông cao to từ ngoài phòng tiếp khách đi vào, trên mặt mỗi người đều lạnh như tiền, làm ra một loại khí thế dọa người.
“Tao cũng không ngại giới thiệu cho mày một chút.
Mấy người này đều là người của anh trai tao, mỗi người đều là tinh anh.
Mộ Thiển, ngày hôm nay mày chờ chết đi.”
Mặc Tiêu Tiêu cười lạnh lùng, kéo mẹ của cô ta: “Chúng ta ra ngoài đi mẹ, ngồi đợi xem kịch vui.
Hôm nay sẽ không để cho nó đứng mà đi ra khỏi đây được.”
Sắc mặt bà Mặc hơi đổi, nhỏ giọng hỏi: “Con gái, con làm như vậy có xảy ra án mạng không đó?”
“Đương nhiên là không đâu.”
Cô ta cố gắng nói thật to rồi quay đầu lại nhìn Mộ Thiển, tiểu nhân đắc chí cười nói: “Đương nhiên con sẽ không giết cô ta rồi, như vậy quá hời cho con tiện nhân này rồi.
Con muốn họ phế cô ta đi, để cho cô ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết.”
Nói xong cô ta dẫn bà Mặc ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại.
Đứng ở trong phòng khách, Mộ Thiển nhìn sáu gã đàn ông trước mặt, lần đầu tiên cô bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Từ nhỏ Mặc Tiêu Tiêu đã hung hăng càn quấy, lại bị người nhà họ Mặc cưng chiều ở trong lòng bàn tay, vốn làm việc đều không có chừng mực.
Hiện tại làm cho cô thật đau đầu.
“Mặc Cảnh Thâm để cho mấy người đến đây?”
Mộ Thiển vừa tới vừa cầm điện thoại gọi cho Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng cô vừa lấy điện thoại ra thì một gã đàn ông tiến lên giật lấy điện thoại của cô: “Muốn cầu cứu? Không có cửa đâu.”
Trong lòng bàn tay cô trống trơn không còn gì hết.
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Thiển hơi trắng nhợt, giả vờ trấn định: “Đây là công ty của chủ tịch Trần, mấy người công khai đánh người ở công ty người ta, không sợ ngồi tù à? Căn cứ vào điều lệ pháp luật quy định…”
“Hôm nay chúng tôi đến đây thì tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.
Sợ gì chứ?”
Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu khinh miệt hừ lạnh, gã ta vung tay lên nói: “Còn lo gì chứ? Nhanh lên đánh cho tao.”
Vài ngươi anh nhìn tôi tôi nhìn anh một chút, nóng lòng muốn thử tiến lên.
Mà lúc này Mặc Tiêu Tiêu đứng ở cửa cầm điện thoại quay hình trong phòng khách.
Bởi vì cửa phòng làm bằng thủy tinh cho nên tình hình bên trong hiện rõ trong mắt cô ta.
Cô ta nhìn thấy vừa bắt đầu so chiêu, thân thủ của Mộ Thiển không tồi, còn có thể phòng thủ, cô ta bĩu môi hừ lạnh: “Thật là một đám phế vật vô dụng!”
Vừa nói xong thì Mộ Thiển bị người ta đạp mạnh một cái, lập tức đụng vào góc bàn đập đúng vào vết thương bị súng bắn trước đó, làm máu lập tức thấm ra, nhuộm đỏ bộ vest màu trắng.
Thấy cảnh này, Mặc Tiêu Tiêu cười to: “Còn tưởng rằng mày có năng lực ra sao, không ngờ cũng chỉ là đồ phế vật.
Mộ Thiển, chắc mày không ngờ rằng mày cũng có ngày hôm nay nhỉ?”
Mặc Tiêu Tiêu ở bên ngoài vô cùng vui sướng, có cảm giác vui sướng sau khi trả thù thành công, cả người lâng lâng, ngay cả hít thở cũng hít được chút vị ngọt trong không khí.
…
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc ở Mặc Thị.
“Ông nói cái gì? Mặc Tiêu Tiêu mang theo sau người đến đánh Thiển?”
Mặc Cảnh Thâm đang xử lý công việc trong phòng thì nhận được điện thoại của chủ tịch Trần, anh lập tức đứng bật dậy: “Được, tôi lập tức tới ngay.
Ông cho người đi vào can ngăn đi, tôi muốn ông không tiếc bất kỳ giá nào!”
Mặc Cảnh Thâm gầm lên một tiếng rồi dập máy.
Anh ngước mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Triết đang đứng trước mặt mình rồi đi đến túm lấy cổ áo anh ta: “Có phải cậu đã sớm biết đúng không?”
Hàn Triết