Mộ Thiển trao đổi tình hình với cục trưởng cục cảnh sát.
“Trước mắt, tôi sẽ đi cùng cô, cục trưởng Trương, mấy người các ông đi theo phía sau là được.”
Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm vang lên, cục trưởng Trương không ngừng gật đầu: “Được, không vấn đề gì, vấn đề an toàn của con tin là quan trọng nhất.”
Dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, lời lẽ nghiêm túc.
Mộ Thiển: “…”
Một phút trước, làm sao thái độ của ông không như thế?
Sau cùng, vì để kéo dài thêm thời gian, Mộ Thiển không thể không đi cùng Mặc Cảnh Thâm, hai người cùng đi giải cứu Dương Liễu.
Thứ nhất, cô muốn lợi dụng việc giải cứu Dương Liễu để kéo dài thời gian, tranh thủ thời gian đàm phán chuyện Mộ Điềm Tư đâm bị thương người.
Thứ hai, cô cũng muốn nhìn xem, lần này, chuyện Dương Liễu bị bắt cóc có liên quan gì đến Mặc Cảnh Thâm hay không.
Sau khi hai người lên xe, Mộ Thiển nói địa chỉ, Mặc Cảnh Thâm tự mình lái xe, đi thẳng đến chỗ bọn bắt cóc.
Trên đường đi, Mộ Thiển nghi hoặc, không hiểu nhìn anh, hỏi: “Chuyện của Dương Liễu thật sự không liên quan gì đến anh ư?”
Người đàn ông cười mỉa một tiếng: “Với chút IQ ít ỏi đó của cô, sao cô có thể làm luật sư được vậy? Tôi cũng rất hoài nghi, nhiều năm như vậy, liệu cô đã từng thắng được vụ kiện nào chưa thế?”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Mộ Thiển tràn đầy ghét bỏ, giống như cảm thấy cô quả thật không có cách nào thắng nổi kiện tụng vậy, vô cùng nghi ngờ về chỉ số thông minh của Mộ Thiển.
Bị lời nói của Mặc Cảnh Thâm làm cho nghẹn họng, sắc mặt của Mộ Thiển rất khó coi: “Làm gì có chuyện đó, nhiều năm như vậy, những vụ kiện trong tay tôi, 95% đều giành thắng lợi.”
Anh dựa vào đâu mà nghi ngờ năng lực làm việc của cô?
Khốn kiếp!
“Thật ư? Có lẽ là do IQ của luật sư đối phương không online.”
Tay của người đàn ông cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt nghiêm túc trêu chọc.
Trong lời nói đều mang theo sự khinh thường với cô.
Khóe miệng Mộ Thiển giật giật, vốn dĩ cô muốn phản bác, nhưng nghĩ đến, lại lười so đo với anh, hiện tại, bản thân cô thật đúng là so đo từng tí.
“Thím bảy của anh không sao chứ?”
Bây giờ cô muốn biết rõ chuyện của Mộ Điềm Tư.
Vừa rồi lúc ở bệnh viện, Điền Quế Phân chỉ nói để cô giúp đỡ cho Mộ Điềm Tư, dường như trong mấy người đó, không ai quan tâm đến người bị thương cả.
Cho dù đối phương có phải là người của nhà họ Mặc hay không, bọn họ cần phải quan tâm đến thương thế của đối phương mới đúng, nhưng bây giờ, bọn họ đang làm gì?
“Sự việc có chút khó giải quyết, hiện tại thím bảy của tôi còn đang nằm trong bệnh viện, bà ấy chưa tỉnh lại.”
Mặc Cảnh Thâm hiếm khi nghiêm túc như thế: “Người chị gái kia của cô đâm vào ai không đâm? Tự chuốc lấy phiền phức.”
“Chị ta không cố ý, liệu chuyện này còn có thể thương lượng được không?” Nhân cơ hội ở chung với Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển cùng anh trao đổi về chuyện của Mộ Điềm Tư, tranh thủ một chút cơ hội cho Mộ Điềm Tư.
“Có thương lượng được hay không, chuyện này không phải do tôi quyết định, hiện tại chú bảy của tôi đang ở bệnh viện với thím bảy, tất cả mọi chuyện đều giao cho tôi xử lý thay.”
Nói bóng nói gió, những chuyện này thương lượng với anh là vô dụng, cô cần phải qua thương lượng trực tiếp với chú bảy.
Nhưng…
Mộ Thiển căn bản không biết chú bảy của Mặc Cảnh Thâm là hạng người gì, làm sao đi thương lượng?
Ánh mắt của cô lóe lên, nhìn về bên ngoài cửa sổ, chần chờ một lát, trong đầu quanh đi quẩn lại, sau khi trầm mặc một lúc, cô nói: “Chuyện đó… Tôi có thể thương lượng với anh một việc không?”
Thái độ của Mộ Thiển hạ thấp hơn một bậc, giống như ý thức được sự việc rất khó giải quyết, tất cả lối thoát đều ở bên chỗ Mặc Cảnh Thâm, chỉ khi thương lượng được với Mặc Cảnh Thâm xong, mới có thể dễ dàng giải quyết chuyện của Mộ Điềm Tư.
“Thương lượng ư?”
Người đàn ông cười giễu cợt, cảm thấy giống như mình đang nghe một câu truyện cười khôi hài nhất, anh liếc thoáng qua cô, ánh mắt kia đầy sự khinh thường: “Mộ Thiển à, cô cảm thấy cô có tư cách thương lượng với tôi sao?”
“Hả?”
Người đàn ông dừng một chút, sau đó nói: “Cô trăm phương ngàn kế muốn kiện tôi lên tòa, vì chuyện của Dương Liễu, cô chỉ ước gì tôi ngồi tù mục xương, hiện tại lại đi cầu xin tôi buông tha cho chị gái cô một con đường? Cô lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?”
Mặc dù những lời Mặc Cảnh Thâm vừa nói đều là sự thật, nhưng anh cứ thế nói thẳng ra như vậy, khó tránh khỏi khiến cho Mộ Thiển cảm thấy xấu hổ.
Sắc mặt cô đỏ lên, lập tức quay mặt sang chỗ khác, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ ho khan một tiếng: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, liệu chuyện này có thể