Mộ Thiển nhanh nhạy khéo léo.
Các phóng viên cảm thấy mình đã đánh giá thấp Mộ Thiển, liền rối rít hỏi: “Cô không thừa nhận?”
“Nghe nói quan hệ giữa cô và Kiều Vi cũng không được tốt, có phải bời vì mâu thuẫn trước đó nên cô mới hành động như vậy?”
“Phải đó.”
…
Lời nói của đám phóng viên vô cùng sắc bén, không có chút kẽ hở nào, bắt được cơ hội là truy hỏi hỏi Mộ Thiển, cắn chặt không buông.
Cô thản nhiên, thần sắc không thay đổi: “Cho nên, các người nói nhiều như vậy, tựu chung vẫn chỉ là đoán mò mà thôi.
Vậy tôi có thể nói các người đã bị Mặc Tiêu Tiêu mua chuộc, cho nên nhất định gắn cho tôi cái tội làm cho Kiều Vi sinh non?”
“Nói bậy, chúng tôi đều là phóng viên chân chính.”
“Đúng đó, cô nói nhăng nói cuội gì đó?”
“Đừng đổi chủ đề với chúng tôi, cô không dám thừa nhận chứ gì.”
…
Ông cụ Mặc đứng ở một bên yên lặng không nói, cảm thấy nếu như mình cũng giống như đám ký giả nọ truy hỏi Mộ Thiển thì tất sẽ mất vài phần tác phong của bậc trưởng bối bèn lặng lẽ xoay người rời đi ra ngoài.
“Mấy người luôn miệng nói tôi và Kiều Vi không hợp nhau, ngược lại làm tôi rất muốn hỏi mấy người một chút, ấy chính là biết chúng tôi không hợp, vậy thì Kiều Vi kia chẳng có lý do gì mà xuất hiện trong phòng bệnh của tôi cả? Mấy người không cảm thấy là chuyện này nó cũng mâu thuẫn hay sao?”
Mộ Thiển cười một tiếng, ý mặc kệ, “Cô Kiều là người tôn quý, nếu như cô ta với tôi không hợp nhau, cô ta đến tìm tôi sẽ không dẫn theo vệ sĩ hay sao?”
“Mộ Thiển, nói vậy đủ rồi!”
Nghe đám phóng viên dây dưa lan man, Mặc Tiêu Tiêu quả thực không nhịn được nữa, “Chính cô nói tôi và Kiều Vi tới nơi xin lỗi cô.
Sau đó, lời nói lời không hợp tai cô, cô liền cho thuộc hạ của mình ra tay với Kiều Vi chứ còn gì nữa.”
“Ồ, phải không?”
Mộ Thiển giả vờ như không biết gì cả, “Nếu vậy cô đi tìm phóng viên đến đây làm gì? Không phải nên tìm cảnh sát mới đúng sao?”
“Tôi…tôi chỉ không muốn để cô bị khó xử thôi.”
“Thật không muốn để cho tôi bị khó xử? Hay là sợ bị bại lộ chân tướng?” Cô mím môi cười khẩy một tiểng, vẻ mặt mang một tia nắm chắc phần thắng.
Tiếp đó lại nói: “Không nên gấp gáp làm gì.
Tôi tin cô tìm phóng viên đến chính là vì muốn trả lại chân tướng.
Vì thế, tôi đã liên lạc với cảnh sát rồi.
Một chút nữa họ sẽ đến thôi.”
“Cái gì? Cô gọi cảnh sát?”
Mặc Tiêu Tiêu có chút chột dạ.
Dẫu sao Mặc Cảnh Thâm cũng bị người bên phía cảnh sát dẫn đi rồi.
Em gái như cô tự nhiên cũng có chút lo sợ theo.
“Sợ rồi à?” Mộ Thiển không nhịn được cười một tiếng.
“Ai sợ cô chứ? Chờ cảnh sát đến thì chở cảnh sát, có cái gì ghê gớm đâu.” Mặc Tiêu Tiêu ngẩng đầu ưỡn ngực, cố tỏ ra bình tĩnh.
Ngược lại, mẹ ruột cô ta quá hiểu Mặc Tiêu Tiêu con mình, nhìn thấy cô ta bày ra dáng vẻ kia thôi, chứ chắc chắn trong lòng đang sợ đến mất hồn.
Lúc này, bà kéo cô ta, nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài với mẹ.”
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ở trong hành lang, mẹ cô ta hỏi: “Nói nghe xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì xảy ra? Không phải con đã nói rồi sao? Chính là Mộ Thiển xô ngã Kiều Vi, khiến Kiều Vi sinh non.” Cô ta hất cằm, cao giọng nói.
“Được rồi.”
Bà Mặc vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô ta, “Đừng nói dối với mẹ.
Mẹ sinh ra con mà chẳng biết con thế nào sao? Mau nói thật cho mẹ biết, nếu không cảnh sát đến đây thật, mẹ cứu không nổi con đâu!”
Nghe mẹ của mình uy hiếp một phen, Mặc Tiêu Tiêu liền thoáng chốc kinh sợ.
Cô ta mím môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật ra thì, Kiều Vi kéo con, nhưng con vung tay cô ấy ra.
Cô ấy mới đụng vào cạnh bàn…sau đó thì sinh non.”
“Con nhóc chết tiệt này! Sao lại nói năng bậy bạ như thế? Có câu nào nói với mẹ là sai sự thật không? Chờ một lát cảnh sát đến, nhiều phóng viên thế này, con không biết xấu hổ thì thôi, nhưng mẹ thì sao?”
Bà Mặc hận rèn sắt không thành thép.
Móng tay sơn đỏ chỉ chỉ vào đầu cô ta, “Thật là bị con làm cho tức chết mà.”
“Cũng có phải là con cố ý đâu.”
“Không phải cố ý cũng không thể gọi phóng viên đến! Nếu chẳng may bị lộ chuyện này ra ngoài, nhà họ Mặc chúng ta chắc chắn sẽ mất hết thể diện.”
“Không có đâu.
Con đã nói chuyện với Kiều Vi rồi.
Hai người chúng con đã cùng nhau nhất trí.” Mặc Tiêu Tiêu nói.
Nghe lời nói của Tiêu Tiêu, sắc mặt của bà Mặc dịu đi không ít.
“Được rồi, đừng nói