Dưới cái nhìn chăm chú của nhóm người nọ, Mặc Viên thong thả đi tới bên cạnh thang máy, ấn nút gọi thang máy đi xuống.
“Đinh ――”
Thang máy dừng lại, anh ta nhìn Mộ Thiển một cái ý vị sâu xa, rồi mới bước vào thang máy.
Lúc này, cửa phòng khách mở ra.
Dật Phong cùng Chanh Tử hai người đứng ở cửa.
Chanh Tử hỏi: “Tổng Giám đốc Mộ, nên xử lý như thế nào?”
Mới vừa rồi lúc bọn họ gõ cửa, Chanh Tử đã mở cửa, chỉ có điều Chanh Tử khinh thường không thèm phản ứng gì với Mặc Viên.
Nếu như không phải là bởi vì nghe Mộ Thiển tới, thì không muốn mở cửa.
Mộ Thiển thần sắc trong trẻo lạnh lùng, trong đầu nhớ lại lời mới vừa rồi Mặc Viên nói kia, đáy lòng nổi lên suy nghĩ, rốt cuộc là Mặc Cảnh Thâm định làm như vậy thật? Hay là có tính toán gì?
“Quyết không cho phép người của nhà họ Mặc mang Tiểu Bảo đi.”
Đây là vấn đề nguyên tắc, mà Tiểu Bảo là con của cô, cần phải bảo vệ an toàn cho con của mình.
“Dạ, không thành vấn đề.”
Mộ Thiển quăng ra một câu nói xong liền rời đi.
Bởi vì cô chắc chắn tuyệt đối, những người này không thể nào cướp được Tiểu Bảo từ trong tay Dật Phong cùng Chanh Tử.
Cho nên cũng không lo lắng.
Dưới lầu, cô làm bữa sáng, sau đó mới gọi điện thoại cho trên lầu.
Lúc này Dật Phong đã xử lý xong mấy gã vệ sĩ nhà họ Mặc, cũng đưa Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên xuống lầu dùng cơm.
“Mẹ, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Trên bàn cơm, hai đứa bé hỏi thăm.
“Đúng vậy, mẹ, bọn họ là muốn dẫn con trở về nhà sao?”
Hai đứa bé, anh một câu tôi một câu hỏi thăm.
Mộ Thiển vừa ăn vừa trả lời: “Không phải vậy.
Các con đừng nghĩ nhiều.
Hôm nay sẽ chú Chanh Tử với chú Dật Phong dẫn hai đứa đi chơi nhé.
Đừng quên phải làm bài tập xong trước đã, biết chưa?”
Tiểu Bảo nhìn Nghiên Nghiên một cái, hai đứa bé nhún vai không ai hỏi gì nữa.
Sau khi ăn xong, hai đứa bé đi theo Dật Phong cùng Chanh Tử lên lầu, Mộ Thiển dọn dẹp xong xuôi rồi mới rời khỏi tiểu khu.
Trên đường, cô mở radio.
Radio phát ra một bản tin:
“Sáng sớm hôm nay tập đoàn Mặc thị công bố tin tức ra ngoài.
Tổng Giám đốc Mặc Cảnh Thâm phải phụ trách công việc công ty ở nước ngoài, nên đã được điều đến Los Angeles làm việc.
Tổng Giám đốc mới nhậm chức đảm nhiệm việc điều hành ở tập đoàn Mặc thị chính là người con thứ Bảy của ông Mặc, Mặc Viên thay thế tiếp nhận…”
Mộ Thiển vừa lái xe, vừa nghe radio.
Tim không tự chủ mà nhói lên một cái.
Trước ông cụ Mặc vì uy hiếp Mặc Cảnh Thâm, cũng sử dụng qua thủ đoạn giống thế này, nhưng khi đó cũng không có công bố tin tức ra bên ngoài.
Có thể tưởng tượng được, khi đó chẳng qua là diễn trò.
Mà bây giờ, nếu đã thông tin tới giới truyền thông, tất nhiên nhất định có tính xác thực cao.
Dù biết người đàn ông nọ khốn kiếp đến cỡ nào, nhưng giờ phút này, biết được cảnh ngộ của anh, đáy lòng của Mộ Thiển vẫn rất phức tạp.
Có điều, suy nghĩ thay đổi một chút.
Mặc Cảnh Thâm thông minh như vậy, lúc ký thỏa thuận ắt phải biết kết cục hiện giờ của mình, nhưng anh ta vẫn ký vào đó.
Bởi vì…Mặc Cảnh Thâm biết nhà họ Mặc án binh bất động là do Mặc Viên, mà Mặc Cảnh Thâm thì vì mong cầu tự do mà buông tha hai đứa bé.
Tóm lại, cho dù là bị Mặc gia đá ra khỏi tập đoàn, cũng hoàn toàn là lỗi do tự mình làm.
Không cần đồng tình với loại người như vậy.
Trên đường, Mộ Thiển lại bấm gọi điện thoại cho Dương Liễu, hỏi cô ở nơi nào.
“Reng reng ―― ”
Đường dây điện thoại được kết nối, không mất mấy phút đối phương liền nghe điện thoại.
“Mộ Thiển, chị có thôi đi không? Ngày nào cũng gọi điện cho tôi, rốt cuộc chị muốn làm gì?”
Đầu dây bên kia điện thoại, Dương Liễu có chút nóng nảy, gắt gỏng qua điện thoại.
Tâm tình kích động của cô ấy cũng không có chọc giận Mộ Thiển, cô chẳng qua là cười nhạt một tiếng, lạnh giọng hỏi: “Chuyện đó suy tính như thế nào?”
Mặc dù hai ngày này tương đối bận rộn, Mộ Thiển không thể chú ý đến tin tức giải trí.
Nhưng trong lòng cô cũng biết, địa vị của Dương Liễu bây giờ trong giới giải trí cùng với nhà họ Tư ở sau lưng cô.
Chỉ cần một tin tức nhỏ cũng đủ tạo thành gió bão không ngừng.
Các loại scandal bị lôi ra ánh sáng cùng đội săn ảnh bám không buông, chắc chắn ép Dương Liễu đến phát điên.
Mà nhà họ Tư cũng không biết chạy đến đâu rồi.
“Tôi…Tôi suy tính như thế nào thì liên can gì đến chị? Mộ Thiển, chị dựa vào cái gì tới nhúng tay vào chuyện của tôi?”
Dương Liễu thở hổn hển, nhưng ngại vì Mộ Thiển nắm trong tay những thứ kia của cô.
Vậy nên Dương Liễu không thể không kiêng kỵ Mộ Thiển.
“Nếu như ngươi không ép Tư Cận Ngôn kết hôn với mình, tôi nhất