‘,’Chẳng trách ngày hôm qua Mặc Cảnh Thâm nói bà Mặc muốn gặp hai đứa bé.
Hóa ra bà Mặc phát bệnh tim, lại quá nhớ nhung Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên.
Giống như Mặc Cảnh Thâm nói, hai đứa bé là do bọn họ nuôi lớn, làm sao có thể không nhớ nhung?
Mộ Thiển trong lúc nhất thời không còn khẩu vị, nhai cơm như ăn sáp nến.
Cô đang suy nghĩ, có nên hay không nên để cho hai đứa bé đi gặp bà nội?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyền quyết định vẫn là ở trong tay hai đứa bé.
Mộ Thiển đang suy nghĩ buổi chiều sau khi tan học, sẽ hỏi ý kiến hai đứa bé, xem chúng có muốn đi thăm bà Mặc hay không.
Điện thoại di động vang lên.
Chanh Tử.
“Sao thế?”
Vì Dật Phong và Chanh Tử hai người bảo vệ hai đứa bé, cho nên ban ngày, Chanh Tử cũng theo sát hai đứa nhỏ.
Đột nhiên điện thoại tới, Mộ Thiển trong lòng cũng đột nhiên căng thẳng theo.
“Tổng Giám đốc Mộ, Tiểu Bảo bị người nhà họ Mặc mang đi rồi.”
“Cái gì? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Mộ Thiển đứng lên, giọng mơ hồ có chút tức giận.
“Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên đi học, không biết có chuyện gì, thì biết tin tức bà Mặc nằm viện.
Tiểu Bảo thừa dịp nghỉ giải lao lén chạy ra từ cửa sau trường đến bệnh viện thăm bà Mặc.
Kết quả lại bị ông cụ Mặc dẫn người đến mang đi.”
Chanh Tử thuật lại tình hình một lượt.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Mộ Thiển cúp điện thoại, không chút nghĩ ngợi, trước tiên gọi cho Mặc Cảnh Thâm một cuộc điện thoại.
“Reng reng reng ――”
Điện thoại di động reo ba tiếng, đối phương đã nghe điện thoại.
“Mặc Cảnh Thâm, anh có bệnh à? Phí hết tâm tư bắt Tiểu Bảo mang đi, nếu đã vậy, sao lúc đầu còn đưa quyền nuôi con cho tôi?”
Cô gào thét với người đàn ông ở bên kia đầu dây.
Cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngùn ngụt của cô.
Mặc Cảnh Thâm cũng không có tức giận, giọng rất nhẹ rất ôn nhu, “Anh sẽ xử lý.”
“Anh xử lý cái gì? Đừng nói cho tôi rằng anh không biết chuyện này! Mặc Cảnh Thâm, anh là một tên khốn kiếp, là tôi có mắt như mù mới nhìn nhầm anh.”
Nếu như nói ngày hôm qua cô vẫn còn bị Mặc Cảnh Thâm làm cho rung động, bây giờ Mộ Thiển lại cảm thấy mình thật quá ngu xuẩn.
Lại còn nói tin tưởng Mặc Cảnh Thâm.
Rõ ràng anh ta là một người giỏi diễn.
Lời nói câu trước câu sau không thống nhất, làm người ta buồn nôn.
“Anh nói, anh sẽ giao con cho em.”
Mặc Cảnh Thâm lại lặp lại một lần.
“Anh cho rằng tôi sẽ tin anh…tút…tút…tút…”
Mộ Thiển còn đương mắng chửi loạn xạ vào trong điện thoại, kết quả người bên kia đã cúp điện thoại.
Cô nhìn màn hình điện thoại di động, tức giận bộc phát dời phòng làm việc.
...
“Trở về nhà cũ.”
Đang trên đường chạy đến sân bay, Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên đổi ý, dặn dò Hàn Triết quay về.
“Sếp, không đi đón cậu Quân Dư ạ? Bây giờ anh về nhà họ Mặc vậy cậu ấy thì tính sao?”
“Để nó tự đón xe.”
“Rõ.”
Hàn Triết cắn môi, có chút không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Mặc Quân Dư.
Đối với cậu hai đang cáu giận mắng mỏ ầm ĩ, Hàn Triết coi như không nghe thấy, nói:
“Cậu Dư, cậu đón xe về đi, sếp còn có chuyện tạm thời phải xử lý.”
Nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, rất sợ chậm một chút nữa cũng sẽ bị mắng đến tối tăm mặt mày.
Nhà cũ nhà họ Mặc.
Xe của Mặc Cảnh Thâm mới vừa đến nhà cũ Mặc gia, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở cửa.
Hàn Triết nói: “Sếp, chú Bảy cũng ở đây.”
Mặc Cảnh Thâm không lên tiếng, đẩy cửa xe ra đi xuống, Hàn Triết cũng đi theo xuống xe.
Hai người đi vào sân, quản gia ra đón.
“Chú Trung, Tiểu Bảo đâu?”
Mặc Cảnh Thâm đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vo.
“Thiếu gia, tiểu thiếu gia đang phòng chính cùng ông chủ.”
Lấy được câu trả lời của chú Trung, Mặc Cảnh Thâm đi về hướng phòng chính.
Nhưng mà, mới vừa đi không được mấy bước, chú Trung lập tức ngăn trước mặt anh: “Thiếu gia chậm đã.
Ông chủ có dặn dò, hôm nay, không cho phép cậu vào bên trong.”
Từ nhỏ đến lớn, ông cụ Mặc chưa bao giờ dặn dò như vậy với Mặc Cảnh Thâm.
Mà nay lại như vậy, là chủ ý quyết định không để cho Mặc Cảnh Thâm gặp mặt Tiểu Bảo.
Mặc Cảnh Thâm nhịp chân ngừng một lát, chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ vô cùng phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến trên người chú Trung, lạnh lùng nói: “Chú nói gì?”
Chú Trung tuổi tác đã cao, là nhìn Mặc Cảnh Thâm lớn lên, tự nhiên biết tính tình của anh.
Đột nhiên