‘,”Không phải là ông Bảy đưa cháu về, ba mới nãy vì muốn dẫn cháu đi mà đánh nhau với bọn họ đấy.”
Tiểu Bảo nói đúng sự thật, kể chân tướng cho Mộ Thiển.
Một khắc kia, đôi mắt trong veo như nước hồ của Mộ Thiển lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng cô không nói gì cả.
Bạc Dạ cong môi cười.
Trong lòng tự giễu: ‘Bạc Dạ, mày bị điên à? Mặc Cảnh Thâm và mộ Thiển xảy ra hiểu lầm thì mày mới có nhiều cơ hội chứ.
Làm sao hết lần này tới lần khác lại nghĩ đủ cách hóa giải mâu thuẫn giữa họ thế?’
Cố Khinh Nhiễm đi lên trước, nhìn ông cụ Mặc nói: “Ông Mặc, Mặc Cảnh Thâm đã kí thỏa thuận cùng em gái tôi.
Quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên bây giờ đều nằm trong tay em gái tôi.
Các người không nói một tiếng đã đem Tiểu Bảo đi có phải nên nói với chúng tôi một lời giải thích hay không?”
Vừa nói, Cố Khinh Nhiễm vừa nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, hừ nhẹ một tiếng:
“Mặc Cảnh Thâm, trước kia tôi còn cảm thấy anh là đối thủ của tôi, bây giờ ngược lại cảm thấy anh là một tên phế vật.
Không chỉ có không giữ nổi địa vị của mình ở nhà họ Mặc, mà đến con của mình cũng không bảo vệ được? Anh, thật không có tư cách làm cha của Tiểu Bảo.”
“Anh…”
Hàn Triết sắc mặt rất là khó chịu, tiến lên một bước, muốn nói gì, lại bị Mặc Cảnh Thâm liếc mắt một cái chỉ đành trợn mắt mà quay về.
Mặc Cảnh Thâm đứng thẳng, khí vũ hiên ngang, trên gương mặt hiện ra một nụ cười, “Có hay không có tư cách, thì thằng bé cũng là con của tôi.
Máu mủ, không cách nào thay đổi.”
“Nói như vậy, anh tự thừa nhận mình là phế vật?”
Đáy mắt Cố Khinh Nhiễm chỉ toàn là khinh miệt.
“Thế lực của Cảnh Thâm, mọi người đều biết, anh há có thể so sánh? Cậu Cố, đừng quên đây là nhà họ Mặc, cậu đừng có quá phận.”
Bất kể mới vừa rồi thái độ ông cụ Mặc đối với Mặc Cảnh Thâm như thế nào đi chăng nữa, thì nói cho cùng Mặc Cảnh Thâm họ Mặc, là người nhà họ Mặc.
Làm nhục Mặc Cảnh Thâm chính là bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Mặc, ông làm sao mà dễ dàng tha thứ được?
“Được, chuyện nhà họ Mặc tôi không quan tâm.
Có điều, ông Mặc, Tiểu Bảo bây giờ là người nhà họ Cố chúng ta.
Sau này không nên tự mình hành sự.
Nếu không đừng trách ta nhà họ Cố vô tình.”
Cố Khinh Nhiễm cảnh cáo.
“Ông cụ nội, ông có nói, nếu như cháu trở lại thì ông sẽ để cho ba trở về công ty phải không?”
Tiểu Bảo buông tay Mộ Thiển, đi tới trước mặt ông cụ Mặc, ngửa đầu nhìn ông, thanh âm trong trẻo hỏi.
“Tiểu Bảo?”
Mộ Thiển kêu một tiếng, có chút nóng nảy.
Tiểu Bảo nhưng quay đầu nhìn cô, “Mẹ, con không sao đâu.”
Ông cụ Mặc hơi bất ngờ nhưng vẫn cười nói: “Đó là tất nhiên.”
“Được.
Vậy từ giờ trở đi, cháu tình nguyện quay lại nhà họ Mặc, thế thì ông để cho ba cháu về lại tập đoàn được chưa?”
Theo câu nói đơn thuần của trẻ con, mọi người ai nấy đều tỏ ra gấp gáp.
“Tiểu Bảo, đừng làm rộn!”
“Tiểu Bảo, con nói nhăng nói cuội gì đấy, về đây.”
“Xem đi, Mặc Cảnh Thâm, anh rốt cuộc vô năng bao nhiêu, còn cần để cho một đứa bé tới bảo vệ?”
Cố Khinh Nhiễm không lưu tình chút nào, nói oan cho Mặc Cảnh Thâm.
Ngay cả Tiểu Bảo cũng nghe không nổi nữa.
Nói: “Bác, ông ấy là ba cháu.
Cháu không cho phép bác nói ba cháu như vậy.”
Rồi sau đó, nhìn về phía ông cụ Mặc, hỏi tiếp: “Ông cụ nội, ông mau trả lời câu hỏi của cháu đi.”
Trước thằng bé cũng không biết những chuyện này, nhưng là Kiều Vi nói cho nó nghe.
Đã được ba bảo vệ nhiều năm như vậy, bây giờ đã lớn rồi, có năng lực có thể đi bảo vệ ba.
“Đây…”
Chợt thay đổi, ông cụ Mặc ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái, suy nghĩ cũng bị loạn theo.
Mặc Cảnh Thâm đi tới bên Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo, con…”
Mắt thấy anh chỉ cách Tiểu Bảo có một chút, Mộ Thiển đẩy anh ta ra, tiện thể giấu Tiểu Bảo về sau lưng, chặn lại.
Mặt đầy phòng bị phồng mang trợn má nhìn Mặc Cảnh Thâm:
“Mặc Cảnh Thâm, anh thật quá hèn hạ, vì lợi ích của mình không tiếc lợi dụng Tiểu Bảo?”
Cô tuyệt đối tin tưởng Mặc Cảnh Thâm là vì chức vị của mình là lợi dụng tình thân giữa anh và Tiểu Bảo, thuyết phục Tiểu Bảo quay trở về nhà họ Mặc.
Đứa bé