Sau khi Tư Cận Ngôn đã nói rõ ý của mình, Mộ Thiển cũng đã hiểu một cách thấu đáo suy nghĩ của anh.
Anh muốn hoàn toàn từ bỏ mọi thứ.
“Anh không chỉ muốn ra nước ngoài, anh còn muốn dạy học trên núi đúng không?”
Tư Cận Ngôn đã nói những điều này lần trước.
“Đúng vậy.
Trước tiên đi ra nước ngoài, sau đó lên núi hỗ trợ giáo dục.”
Tư Cận Ngôn rất bình tĩnh nói hết lòng mình và không có bất kỳ sự dè dặt nào với Mộ Thiển, nhưng Mộ Thiển có nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng và không thể nói ra được cảm giác hiện tại của mình.
Cô ấy im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ rồi nói: “Chuyện này thực sự khó khăn đấy, anh biết không.
Truyền hình trực tiếp YY là công ty mà anh đã điều hành lâu như vậy.
Bây giờ đột ngột từ bỏ, thật quá đáng tiếc.”
Mộ Thiển không cảm thấy tiếc tiền, nhưng cảm thấy rằng Tư Cận Ngôn đã điều hành công ty thuộc về anh ấy ngay từ đầu, bây giờ sẽ thật đáng tiếc nếu anh cứ thế mà từ bỏ.
Nếu cô ấy điều hành công ty thì cũng không phải là không tốt, nhưng Mộ Thiển không hề muốn điều đó.
Cô ấy muốn anh thay đổi quyết định.
Lúc này, Tư Cận Ngôn tiếp tục nói:
“Công ty vẫn luôn đứng tên em, vì vậy không cần phải thực hiện bất kỳ thủ tục nào nữa.”
“Vậy thì … đợi đến khi anh suy nghĩ rõ ràng, chúng ta hãy nói chuyện tiếp.” Mộ Thiển nói, cô cho rằng những chuyện quan trọng thế này, không thể hấp tấp được, đợi khi nào anh suy nghĩ lại kĩ càng thì sẽ bàn tiếp.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi sáng, liền nói: “Anh Ngôn, tối nay em mời anh đi ăn tối, bây giờ em phải tới Thịnh Trì có việc.”
Vì Mộ Thiển vẫn còn nhiều việc phải giải quyết nên Tư Cận Ngôn cũng không tiện ở lại.
Cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang, sau đó Mộ Thiển tiễn Tư Cận Ngôn ra về.
Nhìn chiếc xe của anh đi xa dần, Mộ Thiển mơ hồ cảm thấy tâm trạng của Tư Cận Ngôn không tốt lắm.
Có thể là vì gánh nặng tâm lý do Dương Liễu gây ra?
Cô đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không thể nghĩ ra lý do nào khả dĩ hơn, liền thở dài một cái.
Việc quan trọng bây giờ là phải tới công ty của Bạc Dạ.
Tập đoàn Thịnh Trì.
Mộ Thiển xuống xe rồi nhanh chóng bước ra khỏi bãi đậu xe.
Đột nhiên, một người nào đó từ phía sau cô cất tiếng gọi: “Mộ Thiển? Đúng là cậu rồi.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu lại, Mộ Thiển đã nhìn thấy Kiều Vi.
Cô ta đang mặc một bộ lễ phục màu trắng, bước trên giày cao gót, tràn đầy khí thế tiến đến gần Mộ Thiển.
Cô ta xách một chiếc túi vuông, đeo kính râm đen, theo sau là hai vệ sĩ.
Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy cô ta rất có tư chất của một vị sếp lớn.
“Trùng hợp thật.”
Mộ Thiển mỉm cười: “Cậu đến đây để tìm … Bạc Dạ ư?”
Hiện tại Bạc Dạ và tập đoàn Thịnh Trì đang bắt đầu một dự án rất lớn, nghe nói có không ít người muốn tham gia.
Mộ Thiển vẫn biết Mặc Thị sẽ không bỏ qua cơ hội này, có điều cô không ngờ nhà họ Kiều cũng muốn tham gia.
Cuộc thi này xem ra … thật thú vị.
“Không phải ngẫu nhiên mà mình ở đây đâu, mình đang đợi cậu tới.”
Kiều Vi bước đến gần cô, lấy ra một tấm thiệp mời và đưa cho cô: “Đây, đám cưới của mình với anh Cảnh Thâm sắp diễn ra rồi.
Tấm thiệp mời cuối cùng không được tươm tất, vì vậy mình đã thiết kế lại một tấm dành riêng cho cậu, hy vọng cậu không chê.
Cậu nhất định phải có mặt đấy nhé.”
Tấm thiệp mời đám cưới màu đỏ, được thiết kế rất tỉ mỉ và công phu, mở ra là một bức tranh ba chiều.
Mộ Thiển nhận ra đó là ảnh cưới của Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi.
Hai người ôm chặt lấy nhau, đứng bên bờ biển, gió biển thổi bay tấm mạng che mặt của Kiều Vi, trông cô thật xinh đẹp.
Tấm thiệp vừa được mở, liền cất lên tiếng nhạc rất du dương, như một chiếc hộp nhạc kì diệu.
Giai điệu vô cùng thân quen, Mộ Thiển nhanh chóng nhận ra đó là “Đám cưới trong mơ”, bài hát yêu thích của cô.
Cô thật không ngờ, Kiều Vi đã sử dụng bài hát này thành lời mời cho đám cưới.
Cô ta chắc chắn đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Đôi môi đỏ mọng của Mộ Thiển khẽ nhếch lên, cô khép lại tấm thiệp, tiếng nhạc cũng đột ngột dừng lại.
Cô mỉm cười, sau đó gật đầu thật khẽ: “Đương nhiên mình rất thích tấm thiệp này, và cũng sẽ sắp xếp thời gian tới dự đám cưới của hai người.”
“Thật hả? Mộ Thiển, mình biết là cậu sẽ không từ chối mà.” Kiều Vi tỏ vẻ hân hoan, phát ra một nụ cười rạng rỡ.
Thời điểm cô ta đưa thiệp mời cho Mộ Thiển, vẻ mặt Mộ Thiển không chút thăng trầm, tuy rằng không có nét buồn bực như cô mong đợi, nhưng cô cũng rất vui vì có thể chứng kiến cảnh này
Thậm chí còn thích thú hơn cả lúc cô đi xem váy cưới và chọn được một chiếc váy tuyệt đẹp với giá rất cao.
Kiều Vi khoác tay Mộ Thiển một cách rất tình cảm, nói “Đi thôi.”
Mộ Thiển liếc nhìn bàn tay của Kiều Vi, vốn định rút ra, nhưng cô ta đã nắm rất chặt, vì thế Mộ Thiển chỉ có thể bất lực đi theo vào trong tòa nhà.
Nhìn từ xa, có lẽ mọi người đều nghĩ quan hệ của họ rất tốt.
Kiều Vi