Cô dùng ngón tay trắng nõn tháo kính râm xuống, những vệ sĩ ở bên cạnh cũng lập tức tháo kính râm.
Chỉ sau đó mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, với một đôi mắt vô cùng quyến rũ.
Cho dù cô ấy chỉ kẻ một đường eyeliner mỏng nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp quý phái, đẹp như tiên giáng trần.
“Không phải nói người tới hôm nay là Đường Sĩ nhà họ Đường à?” Mộ Thiển nhìn người phụ nữ đang tiến đến, trông giống một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, thì thầm với Bạc Dạ.
“Cô ấy chính là người tên Đường Sĩ.”
“Cô ấy? Thực sự là phụ nữ?”
“Cô ấy là người con thứ tư trong nhà họ Đường, thời điểm đó trong nhà không có được một người con trai nào.
Gia chủ nhà họ Đường quyết định nuôi cô ấy như một người con trai, nên đặt tên là Đường Sĩ!”
Bạc Dạ cúi người nói nhỏ vào tai Mộ Thiển: “Em đừng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy mà phán đoán, cô ấy không phải là một nhân vật làm việc bằng tình cảm đâu.
Em tốt nhất cứ tránh xa cô ấy ra.” Bạc Dạ biết người phụ nữ này không có ý tốt, liền nhắc nhở Mộ Thiển.
Nhìn Đường Sĩ tràn đầy phong độ, Mộ Thiển trong lòng thở dài, cô không thể nào so sánh với người phụ nữ này dù có cố gắng tỏa sáng đến thế nào.
Thực sự ánh sáng của đom đóm không đủ để cạnh tranh với mặt trời và mặt trăng.
“Chủ tịch Đường Sĩ, rất hân hạnh được đón tiếp cô tại đây.
Còn một đoạn đường nữa trước khi tới phòng họp.”
Bạc Dạ bước tới, đứng trước mặt Đường Sĩ, đưa tay ra, muốn bắt tay cô.
Tuy nhiên, Đường Sĩ chỉ hơi trợn tròn đôi mắt rất đẹp của mình, nhưng không hề đưa tay ra bắt tay Bạc Dạ mà là giơ tay cài lại cúc bộ âu phục trắng đen đang khoác trên vai.
Cô ấy không định giữ lại cho Bạc Dạ một chút thể diện nào.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Bạc Dạ hơi nứt ra, bàn tay đang đặt trên không trung cứng rắn thu lại: “Xin mời.”
Với giọng điệu bất lực và khinh thường, anh đứng sang một bên, không cần phải cố tỏ ra lịch sự với cô ta nữa.
Bạc Dạ cả đời sống phóng túng, không bao giờ vì ai mà cư xử lịch sự thế này.
Nếu hôm nay không phải chủ ý của bố anh, anh sẽ không đích thân tiếp đón người phụ nữ này.
Nhưng ai mà biết được, cô ấy chẳng thèm để tâm đến địa vị của anh.
“Cô là … Mộ Thiển phải không?”
Mộ Thiển đang đứng bên cạnh Bạc Dạ, cố gắng trở nên vô hình, vốn chỉ muốn xuống đây để nhìn mặt của người tên là Đường Sĩ này nhưng cô cũng bất ngờ như những người khác khi Đường Sĩ trực tiếp phớt lờ Bạc Dạ, thay vào đó là bắt chuyện với cô.
Vấn đề đáng nói tới hơn cả là … làm sao cô ấy biết tới Mộ Thiển?
Mộ Thiển khóe môi khẽ giật, nở một nụ cười gượng gạo, đưa tay ra, không khiêm tốn cũng không hống hách: “Cô Đường Sĩ, rất vui được gặp cô.”
Lần này, Đường Sĩ không bỏ qua lời chào hỏi này, liền bắt tay với Mộ Thiển, thậm chí còn mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt này vừa có ý dò xét, lại vừa mang chút thù địch càng khiến Mộ Thiển không thể lý giải được.
Cô ấy buông tay, bước vào sảnh và đi về phía cửa thang máy cách đó không xa.
Mộ Thiển đi lùi lại một chút, bối rối ghé sát vào Bạc Dạ rồi hỏi anh: “Anh có từng xúc phạm gì cô ấy không?”
“Trời đất chứng giám, anh gần như còn không biết cô gái này là ai.”
Bạc Dạ giơ một vài ngón tay lên bầu trời, không khỏi thề thốt.
Mộ Thiển đương nhiên tin lời anh.
Hai người không nói thêm gì, đi theo sau Đường Sĩ trở về văn phòng.
Nhóm vệ sĩ không đi theo, chỉ đứng phía bên ngoài tòa nhà.
Cùng với Đường Sĩ vào trong thang máy còn có một người đàn ông da ngăm đen, thân hình vạm vỡ.
Đây chắc hẳn là một vệ sĩ thân cận của cô ấy.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Một người có thân phận quan trọng như Đường Sĩ, lại còn là phụ nữ, đương nhiên cần phải có người bảo vệ mới có thể an tâm.
“Chủ tịch Bạc, anh không muốn nói gì với tôi sao?” Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh, Đường Sĩ nói.
Giọng cô ấy rất hay, nhưng lại có thêm một chút nhấn giọng, khiến câu nói này nghe không được nhẹ nhàng cho lắm.
“Tôi nghĩ cô Đường có thành kiến với tôi.
Nếu vậy thì tốt hơn hết là tôi nên bớt nói đi.” Bạc Dạ cười, không ngại buông lời trêu chọc cô.
“Quả nhiên, không gặp anh nhiều năm như vậy, tính tình vẫn chẳng thay đổi chút nào.” Đường Sĩ mỉm cười.
“Chúng ta … đã từng gặp nhau rồi sao?”
Bạc Dạ nhíu mày suy nghĩ, từ xưa đến nay anh không nhớ rõ có từng gặp qua cô gái tên Đường Sĩ này, thực sự không có một chút ký ức nào.
Cho nên, anh có thể chắc chắn, anh không hề biết Đường Sĩ.
“Ding”
Cửa thang máy mở ra.
Mọi người đều bước ra khỏi thang máy, Đường Sĩ cũng không hề trả lời câu hỏi của Bạc Dạ.
Sau khi bước tới phòng làm việc, Đường Sĩ trực tiếp đẩy cửa đi vào, cảm giác như thể văn phòng này vốn dĩ đã thuộc về cô.
Thực sự rất kiêu ngạo.
Vẻ mặt của Bạc Dạ trông không được tốt.
Cửa phòng vừa mở, Mặc Viên lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt đi, giang rộng hai tay ôm lấy cô: “Đã lâu không gặp, em càng ngày càng trở nên xinh đẹp đấy.”
“Anh Mặc Viên, anh