‘,’“Đừng lo lắng, anh sẽ tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Cảnh Thâm đi xuống lầu và lái xe đến chỗ ở của Mộ Thiển với tốc độ nhanh nhất.
Bình thường quãng đường này phải mất tới hai mươi phút, lúc này anh đến đây chỉ mất hơn mười phút.
Mộ Thiển đã đợi ở cổng khu nhà từ lâu, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đi tới, cô lập tức đi về phía trước, mở cửa xe hỏi: “Anh đã liên lạc được với Thích Ngôn Thương chưa?”
“Em mau lên xe đi.”
Mặc Cảnh Thâm không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó là yêu cầu cô lên xe.
Mộ Thiển do dự một lúc, cuối cùng không còn cách nào khác, phải lên xe của anh.
Cô thắt dây an toàn, mặc kệ Mặc Cảnh Thâm khởi động xe và đi về phía trước.
“Anh đi đâu vậy?”
“Đưa em đi tìm người.”
Mộ Thiển những muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, dù sao Mặc Cảnh Thâm và Thích Ngôn Thương cũng là anh em.
Trong một số việc, nếu có mặt Mặc Cảnh Thâm thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Cô đành im lặng không nói gì cả.
Mặc Cảnh Thâm tăng tốc hết mức, chẳng mấy chốc đã lên tới đường cao tốc, đuổi theo Thích Ngôn Thương.
Khi đang lái xe trên đường, Mộ Thiển liền hỏi: “Anh có biết được anh ta có thể đưa Phương Nhu đi đâu không?”
“Anh chỉ có thể đánh cược với may rủi thôi.” Mặc Cảnh Thâm đáp.
Mộ Thiển hiểu ý anh.
Có lẽ là Mặc Cảnh Thâm biết vài nơi mà Thích Ngôn Thương thường xuyên lui tới, cho nên bây giờ sẽ đưa cô đi đến tất cả những nơi đó, may mắn thì có thể tìm được anh ta.
Sắc mặt cô liền trở nên khó chịu, không khỏi lẩm bẩm: “Mấy người các anh tụ tập chơi cùng nhau, haiz.”
Đó là anh em của Mặc Cảnh Thâm, đương nhiên anh phải có trách nhiệm.
Mặc Cảnh Thâm không nói, đưa tay lên bật đài.
Tiếng nhạc khẽ vang lên, không ngờ giai điệu đó lại là của bài hát “Đám cưới trong mơ.”
Đây là bài hát mà Mộ Thiển rất thích, nhưng cô không ngờ rằng ở biệt thự Lâm Hồ có đĩa nhạc này, ngay cả trên xe cũng có bài hát này.
Lắng nghe một giai điệu quen thuộc, ký ức như quay ngược về quá khứ.
Những điều hai người đã trải qua cùng nhau trong quá khứ giờ thật sống động và khó quên.
Đôi khi Mộ Thiển cảm thấy chán ghét trí nhớ tuyệt vời của mình, bởi vì nhiều thứ cô ấy muốn quên lại không thể quên được.
Chúng mãi mãi khắc sâu vào tâm trí cô, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Trời đã khuya, và trăng đã lên cao.
Mộ Thiển ngồi trong xe nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, dải ngân hà đang tỏa sáng, cảnh đêm rất đẹp và bình dị.
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy hơi mệt, Mộ Thiển dường như cũng không muốn trò chuyện quá nhiều với anh ta, vì vậy anh không nói gì cả.
Nhưng im lặng thế này cũng không tốt.
“Em… hôm nay nói chuyện hợp tác với Bạc Dạ như thế nào?”
“Không tốt lắm.”
Mặc Cảnh Thâm cố tình tìm kiếm một chủ đề để nói, nhưng anh không biết chủ đề nào là thích hợp vào lúc này.
Nhận được câu trả lời không mấy hào hứng của Mộ Thiển, anh liền thay đổi chủ đề.
“Kết quả học tập gần đây của hai đứa nhỏ thế nào?”
“Đứng đầu danh sách.”
Mộ Thiển thực sự là một kẻ chuyên làm cụt hứng, cô không cho Mặc Cảnh Thâm bất cứ cơ hội nào để nói những điều vô nghĩa không cần thiết.
“Nghe nói Tư Cận Ngôn sẽ ra nước ngoài.
Vậy công ty phát sóng trực tiếp của em sẽ định thế nào?”
“Không biết nữa.” Mộ Thiển lại trả lời một câu cụt lủn.
“Mộ Thiển, nếu có thể sống lại cuộc sống này, em sẽ lựa chọn như thế nào.”
“Tôi sẽ chọn cách xa anh, tốt nhất là không bao giờ quen biết anh.”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
Đối mặt với Mộ Thiển, anh dường như không cách nào có thể trò chuyện được nữa.
Hai người lái xe một hồi, Mặc Cảnh Thâm càng ngày càng mệt mỏi, tình cờ đi ngang qua một khu dịch vụ, anh liền hỏi: “Có một khu dịch vụ phía trước, em có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Cũng được.
Tôi cần vào nhà vệ sinh.” Mộ Thiển đáp.
“Được.” Mặc Cảnh Thâm khẽ mỉm cười.
Anh lái xe đến khu dịch vụ, đậu xe: “Đỗ xe ở đây, lát nữa em đừng tìm nhầm chỗ, hãy nhớ biển số xe của anh.”
Mộ Thiển không nhìn lại, như thể cô không nghe thấy những gì Mặc Cảnh Thâm vừa nói.
Anh bất lực nhướng mày rồi đi theo phía sau cô.
Khi Mộ Thiển vào nhà vệ sinh, Mặc Cảnh Thâm đã đi mua đồ ăn nhẹ và nước khoáng phía quầy hàng bên ngoài.
Nhân tiện, anh uống một ít thuốc trong khi Mộ Thiển đi vắng.
Khi Mộ Thiển từ nhà vệ sinh đi ra, Mặc Cảnh Thâm đứng bên ngoài, thấy cô đi tới, đưa đồ và chìa khóa xe cho cô: “Em lên xe chờ, anh đi vệ sinh chút.”
Mộ Thiển không nói gì, chỉ cầm lấy đồ và rời đi.
Trở lại xe, cô ngồi ở ghế lái, yên lặng chờ Mặc Cảnh Thâm đi ra.
Cô đợi mãi, đợi anh đến hơn hai mươi phút, Mặc Cảnh Thâm vẫn không đi ra.
Mộ Thiển liền cảm thấy có chút sốt ruột, liền lấy máy gọi cho anh.
“Tít … tít …”
Điện thoại đã reo một hồi nhưng không có