Mộ Thiển ngồi thẳng người, run rẩy vươn tay lấy tài liệu từ trong ngăn kéo ra.
Nhìn dòng chữ trên đó, Mộ Thiển lập tức xé tờ di chúc.
Mặc dù biết trước sẽ phải trải qua cảm giác tồi tệ này, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được.
Từ khi bất ngờ biết rằng Mặc Cảnh Thâm đang che giấu tình trạng sức khỏe của mình cho đến nay, Mộ Thiển đã hết lần này đến lần khác thuyết phục bản thân chấp nhận thực tế
Ấy vậy mà bây giờ khi tận mắt nhìn thấy bản di chúc, trong lòng Mộ Thiển vẫn không thể cảm thấy dễ chịu dù chỉ một chút.
Cô chầm chậm mở bản di chúc ra, nhận thấy tài liệu bên trong rất dày.
Hồ sơ xếp ngay trên đầu chính là bảo hiểm.
Mộ Thiển đặt cả tập tài liệu dày cộp lên bàn, cầm bản thảo lên xem qua.
Người được bảo hiểm: Mộ Thiển.
Cô đưa mắt nhìn lướt qua, Mặc Cảnh Thâm đã mua cho cô bảo hiểm ốm đau, tai nạn, số tiền lên tới … 3500 tỷ.
Người được bảo hiểm: Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.
Mộ Thiển lập tức nhận ra hợp đồng bảo hiểm thứ hai được dành cho con của hai người, cột người thụ hưởng điền tên Mộ Thiển.
Số tiền bảo hiểm cũng tương đương 3500 tỷ.
Tất cả đều đã được thanh toán một lần.
Cầm những giấy tờ này trong tay, không một ai có thể cảm nhận được đang trào dâng trong lòng Mộ Thiển lúc này là thứ cảm xúc gì.
Chỉ một tiếng “đau lòng” là không đủ để diễn tả tâm trạng hiện tại của cô.
Ba hợp đồng bảo hiểm này, dù nói là dày hay mỏng cũng không khác biệt gì, trong tay Mộ Thiển chúng đều rất nặng, cứ như núi Thái Sơn đang đè lên đôi vai của cô vậy.
Chúng thực sự làm cô nghẹt thở.
Hơn nữa thời điểm bảo hiểm còn là từ các đây năm năm.
Nghĩ đến đây, Mộ Thiển liền bật khóc, như một con đập không thể chịu nổi cơn sóng giữ, cô không thể kiềm chế được mình.
Một lúc sau, Mộ Thiển cố gạt nước mắt, bỏ bảo hiểm sang một bên, run run cầm lên bản di chúc.
Trong di chúc không có quá nhiều chữ, tất cả chỉ giống như một danh sách liệt kê tất cả tài sản do Mặc Cảnh Thâm nằm giữa, phía dưới là tên của người thừa kế thứ nhất, Mộ Thiển.
Những người thừa kế thứ hai lần lượt là Mộ Nghiên và Mặc Thư Diễn.
Chín mươi phần trăm tài sản thừa kế được dành cho họ, mười phần trăm còn lại được để cho bà Mặc, Mặc Tiêu Tiêu và Mặc Quân Dư.
Quyền thừa kế của Mộ Thiển là thừa kế vô điều kiện.
Cô run run cầm bản hợp đồng phân chia tài sản, dở khóc dở cười, không hiểu nổi chính bản thân mình lúc này.
Cô mỉm cười lấy tay che má, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Hóa ra cô đã hiểu lầm Mặc Cảnh Thâm, hiểu lầm sâu như vậy.
Mộ Thiển đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, đến mức một người tốt với cô như vậy, cô cũng không hiểu và trân trọng anh.
Sau khi trải qua quá nhiều chuyện trong những năm trước, Mộ Thiển đã trở nên mạnh mẽ hơn, cũng đã không còn thích khóc nữa.
Ngay cả khi tâm trạng tồi tệ, cô cũng sẽ cố gắng kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nhưng lúc này, cô không thể mạnh mẽ được nữa.
Ngay bên dưới di chúc là một bức thư.
Ngoài phong bì được gói rất cẩn thận, phía trên có viết: Thiển, làm ơn.
Mộ Thiển lướt tay qua dòng chữ ngoài phong bì, cầm chặt lá thư trong tay nhưng không có dũng khí mở ra.
Sau khi bình tâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn mở lá thư.
Những con chữ dày đặc trên mấy trang giấy, tất cả đều được viết bằng tay, chữ viết thường nhìn rất ngay ngắn, nét bút chắc chắn và ẩn chứa sự sắc sảo.
Mộ Thiển đã từng xem Mặc Cảnh Thâm viết, nhưng anh ấy thường viết chữ cách điệu, nhìn như phượng múa rồng bay.
Vì vậy lúc này, Mộ Thiển thoáng bất ngờ, không ngờ Mặc Cảnh Thâm viết chữ thường cũng có thể xuất sắc như vậy
“Khi em mở lá thư này, có lẽ anh đã không còn.
Anh không chắc liệu em có đọc bức thư này không, nhưng anh biết, sẽ là tốt nhất nếu em không đọc được nó.
Mặc dù vậy, anh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với em, và ngay cả khi em có thể sẽ không nhìn thấy nó, anh vẫn muốn bản thân có cơ hội để nó ra.
Năm năm trước, anh bị mất trí nhớ trong một vụ tai nạn.
Đã đi tìm bác sĩ khắp nơi, cũng đã uống vô số các loại thuốc mà không hề cải thiện, điều đó đã trở thành nỗi ân hận trong cuộc đời anh.
Vì phần ký ức đó có chứa những hình ảnh của em đã biến mất, khiến anh cảm thấy cuộc sống của mình mất đi thật nhiều màu sắc.
Trong vụ tai nạn xe hơi cách đây vài năm, mọi người đều nghĩ rằng em đã chết, nhưng anh biết em vẫn còn sống.
Bởi vì anh đã không thể tìm được cơ thể của em, cũng không thể giải thích tất cả mọi thứ.
Anh đã tiêu tốn vô số nhân lực và tài chính, không ngừng tìm kiếm tung tích của em.
Cuộc tìm kiếm này thực sự mất nhiều thời gian, cũng đã nghe được vô số tin tức tuyệt vọng.
Không lâu sau, anh mắc một căn bệnh lạ, các cơ quan nội tạng đều có dấu hiệu suy kiệt, ngay cả Cẩm Dung cũng nói không thể tìm ra nguyên nhân gốc rễ.
Anh lại bí mật đi khám, kết quả các không có thuốc điều trị.
Khi nghe tin, anh không hề tuyệt vọng.
Đối với anh, sự tồn tại của em khiến thế giới này trở nên đầy màu sắc.
Khi không có em nữa, thế giới của anh sẽ chỉ toàn đen trắng, thật nhàm chán.
Căn bệnh này, có thể coi như một sự may mắn.
Nhưng ngay khi anh đã chấp nhận thực tế, anh lại nhận được tin, em vẫn còn sống.
Em còn sống.
Biết được em đang ở đảo Vô Danh, anh vừa lo lắng vừa mừng rỡ, và đã tới đó ngày này hôm sau.
Trên đảo, cuối cùng anh cũng được gặp lại em, người phụ nữ khiến anh ngày đêm thương