‘,’“Vậy anh cứ tự giữ lấy mớ suy nghĩ ngớ ngẩn của anh đi.
Đừng nói gì với em.” Cẩm Dung bất lực đáp.
Thích Ngôn Thương lại càng khó nói ra những lập luận của mình.
Anh đứng một hồi, cuối cùng chỉ lẩm bẩm: “Anh nghĩ thật kĩ đi, cuối cùng đừng để bị lừa là được.”
Mặc Cảnh Thâm nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Thích Ngôn Thương, đôi môi mỏng khẽ mở: “Bị lừa nhưng có được cô ấy bên cạnh là tôi thấy vui rồi.”
“Anh … anh … đúng là tên ngốc!”
Là anh em với Mặc Cảnh Thâm lâu như vậy, đây có lẽ là câu nói vô tâm và vô tình nhất mà Thích Ngôn Thương từng nghe từ anh.
“Thôi nào, nếu vấn đề chỉ là tiền thôi, cũng không phải sống chết, thì coi như bỏ đi.
Tôi thấy hôm nay anh Thâm nhìn rất ổn, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Chậc chậc …”
Cẩm Dung nhìn Mặc Cảnh Thâm bằng ánh mắt có chút ẩn ý, ranh mãnh hỏi: “Chỉ có điều, với sức khỏe này của anh? Hôm qua hai người thế nào? Một lần hay hay lầm vậy?”
“Hừ, … hai lần? Tôi nghĩ anh ấy đã chết trên giường rồi.” Thích Ngôn Thương chế giễu.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Mặc Cảnh Thâm tối sầm lại: “Đừng nói bậy nữa.
Có tin hay không, tôi sẽ thiến mấy cậu ngay ở đây.”
“Hì hì … anh quá độc ác đấy.”
“Vô nhân đạo!”
“Đúng vậy, bọn em chỉ đang đùa thôi.
Đây chẳng phải là vì quan tâm đến anh sao?”
“Hai người khác giới ở cùng nhau qua đêm, không có chuyện gì sao?”
Sự hợp tác hiếm có giữa Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương đã phát huy tác dụng.
Mặc Cảnh Thâm lập tức rút tay về, không cho Cẩm Dung bắt mạch nữa, lạnh lùng nói:
“Bỏ đi!”
“Ơ kìa, đừng cử động, em đang kiểm tra mạnh của anh mà.”
Cẩm Dung nắm lấy cổ tay Mặc Cảnh Thâm một lần nữa, quyết định buông tha anh và nói: “Được rồi, em không nói nhảm nữa, em sẽ kiểm tra mạch cẩn thận.”
Sau đó, anh thực sự nghiêm túc với việc mình đang làm, kiểm tra một cách cẩn thận.
Mặc Cảnh Thâm thở dài, sốt sắng nói: “Có cách nào kéo dài được thời gian của tôi không? Dù là ít ỏi cũng không sao.”
Vấn đề này khiến Cẩm Dung có chút khó hiểu.
Anh thu tay, nói: “Tình trạng của anh ngày một xấu đi, diễn biến bệnh cũng không ổn định, làm sao có thể kéo dài thời gian được chứ?”
Nói xong, cảm thấy mình quá vô ý, anh kìm nén sự giễu cợt vừa rồi, vẽ lên mặt một nét ảm đạm: “Anh Thâm, đừng trách em, em thật sự không làm được gì.”
Là một bác sĩ, ngay cả anh trai mình cũng không thể cứu được, đây là nỗi đau khó quên trong cuộc đời của Cẩm Dung, không thể buông bỏ, cũng khó có thể vượt qua được.
Mặc Cảnh Thâm không nói một lời, như thể anh ấy thậm chí còn u sầu và đa cảm hơn sau khi biết tình trạng của mình.
“Mà này, anh chưa nói chuyện gì đã xảy ra giữa anh với Mộ Thiển, không phải nói anh không muốn cho cô ấy biết sự thật hay sao?” Cẩm Dung vẫn như cũ, rất thích nói chuyện phiếm.
Thích Ngôn Thương cũng rất tò mò, liền ngồi sang một bên, yên lặng lắng nghe.
Mặc Cảnh Thâm dựa vào ghế sô pha và chậm rãi nói: “Tôi chỉ không thể ngừng nhớ cô ấy.”
“Còn sau đó?”
“Hết rồi.”
“Quái, anh đau lòng mười năm trời, mà giờ không nói lời nào?” Cẩm Dung lớn giọng, cảm thấy Mặc Cảnh Thâm đang cố tình giấu diếm.
“Còn có thể nói gì được đây?”
“Tất nhiên là có … hai người trở lại với nhau thế nào, đây là vấn đề.”
“Bỏ đi!” Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng đáp.
…
Cùng lúc đó, Mộ Thiển, người đang đi chơi với Tư Cận Ngôn trong sân, cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
“Em đã tìm hiểu rõ ràng rồi chứ?” Tư Cận Ngôn chủ động hỏi Mộ Thiển.
Mộ Thiển ngước mắt nhìn ánh ban mai rực rỡ, tắm mình trong nắng ấm, hít thở bầu không khí trong lành, cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống.
“Vâng, đã biết rõ ràng hết rồi.” Mộ Thiển đáp.
Nếu cô biết Mặc Cảnh Thâm đã làm rất nhiều điều cho cô một cách bí mật, cô đã có thể đến bên anh sớm hơn.
Chỉ là Mặc Cảnh Thâm quá bao dung, còn cô ấy thì quá ngốc.
Ở đảo Vô Danh vì Diêm Liệt đã đeo mặt nạ nên không ai nhìn thấy bộ mặt thật của anh ấy.
Cô chỉ cho rằng Diêm Liệt đã đối xử tốt với mình, nhưng ai biết được người đó lại chính là Mặc Cảnh Thâm.
“Không có số hưởng phúc, anh Thâm thật sự đáng thương.”
Tư Cận Ngôn đút hai tay vào túi quần và nhìn về phía xa xăm: “Anh ấy chưa bao giờ để chúng tôi nói với em, nhưng anh ấy không muốn em lo lắng quá nhiều, cũng lại sợ rằng một ngày nào đó nếu anh ấy ra đi, em sẽ đắm chìm trong nỗi đau và không thể tự giải thoát cho mình.”
“Em biết.”
“Nhưng em không nên biết.”
Tư Cận Ngôn cũng cảm thấy thương cảm thay cho Mộ Thiển: “Em không nên biết nhiều như vậy.
Nếu