‘,”Thiển Thiển?”
Anh gọi và lắc lắc túi đồ ăn về phía Mộ Thiển, “Anh không biết em thích ăn gì, anh cứ tùy tiện mua.”
Mộ Thiển liếc mắt nhìn bên trong túi đồ ăn, mì gói, khoai tây chiên, và que cay…
Mộ Thiển: “…”
Tổng giám đốc Minh uy nghiêm, thực sự có thể ăn những thứ như vậy?
“Tại sao anh lại mua cái này? Đừng nói với em là anh có thể ăn những thứ này.”
Mộ Thiển chỉ vào túi que cay bên trong, nhìn anh bằng một ánh mắt tò mò và mong đợi.
“Anh vừa hỏi ông chủ, con gái thích ăn đồ ăn gì, ông ấy đưa cái này.”
Mộ Thiển: “…”
Tốt lắm.
“Được rồi, em rất thích.”
Mộ Thiển đóng chiếc túi xách và cầm túi đồ ăn trên tay.
“Đưa cho anh.”
Mặc Cảnh Thâm cầm lấy túi đồ ăn trên tay cô.
Ngay lúc này anh đang thể hiện sự yêu chiều của bạn trai, dù Mộ Thiển rất thích nhưng cô vẫn lo lắng cho cơ thể của Mặc Cảnh Thâm.
“Em có thể xách được.”
“Đừng nháo.”
Mặc Cảnh Thâm vẫn giật lấy nó.
Đã vậy thì Mộ Thiển cũng không tranh cãi nữa mà nắm lấy tay Mặc Cảnh Thâm rồi cả hai cùng đi kiểm tra vé.
Thời gian cũng gần giống nhau, xếp hàng chờ một lúc họ mới vào ga tàu.
Ngồi ở khoan hạng thương gia, Mộ Thiển đặt mọi thứ sang một bên, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn sang Mặc Cảnh Thâm bên cạnh, hỏi: “Anh thấy thế nào?”
“Trong mắt em anh yếu như vậy sao?”
Mặc Cảnh Thâm biết rằng Mộ Thiển đang lo lắng cho cơ thể của anh, nhưng vì một số lý do, anh không muốn Mộ Thiển quan tâm đến mình quá nhiều.
Điều đó dường như luôn nhắc nhở anh, thời gian không còn nhiều.
Vị trí của mỗi người khác nhau, đương nhiên cảm nhận cũng sẽ khác.
“Em đang quan tâm anh.”
“Thiển Thiển, đương nhiên là anh biết.”
Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay anh, nghiêm túc nói: “Thiển Thiển, từ hôm qua đến giờ anh đều tránh né vấn đề này.
Nhưng bây giờ anh muốn nói với em rằng tuy rằng phần đời còn lại của anh không nhiều.
Nhưng anh sẽ cho em những điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này.
Em có thể cho anh cơ hội được không?”
Anh hy vọng thời gian còn lại anh sẽ cho Mộ Thiển có một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Mặc Cảnh Thâm không giỏi ăn nói nhưng những lời anh nói với cô điều là xuất phát từ sâu trong trái tim anh.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ làm Mộ Thiển cảm động.
Cô lắc đầu, dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay anh, mím môi nói: “Anh Cảnh Thâm, anh đã cho em đủ rồi.
Từ nay về sau hãy để em ở bên cạnh chăm sóc anh, được không?”
Ở đảo vô danh, cô đã nổ lực luyện tập như vậy chỉ hy vọng có thể bảo vệ người cô yêu thương nhất.
Vì vậy, bây giờ cô chỉ muốn bảo vệ Mặc Cảnh Thâm.
Ngoại trừ hai đứa nhỏ, đây là điều cô muốn làm nhất lúc này.
“Không thể.”
“Cảnh Thâm, em đã từng có thành kiến với anh, em không cho anh cơ hội giải thích, em tự trách bản thân ích kỷ.
Em biết quá khứ là kỉ niệm không đẹp, hiện tại em chỉ muốn… Ưm…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì Mặc Cảnh Thâm đã cúi xuống và chặn môi cô.
Anh hành động như vậy khiến cô ngạc nhiên.
Sau đó cô không nhịn được cười, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ Mặc Cảnh Thâm, chủ động hôn lại.
Nhưng vì hai người đang ở trên tàu hỏa, nơi công cộng không nên hành động quá đáng.
Hai người buông nhau ra
Đôi má trắng như ngọc của Mộ Thiển đỏ bừng lên, cô nắm tay Mặc Cảnh Thâm, “Em cảm thấy được ở bên anh thật sự là … rất hạnh phúc.”
Vâng rất hạnh phúc.
Đó không còn là cảm giác bên trong mà ngôn từ có thể diễn tả.
Thật tiếc khi hạnh phúc được đổi bằng những sự thật khó quên không thể chấp nhận được.
Nhưng Mộ Thiển phải chấp nhận mọi thứ.
“Cô gái ngốc.”
Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, đôi mắt tràn đầy yêu thương không che giấu.
Không còn sự sắc sảo, uy nghiêm như xưa, quả thật khiến người ta cảm thấy rất gần gũi và ấm lòng.
Mặc Cảnh Thâm dường như trở thành một người khác, nhưng Mộ Thiển lại rất thích.
Tàu hỏa khởi hành chậm, từ đây đến Giang Nam mất hơn ba giờ.
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên tàu và ngủ thiếp đi trong vô thức.
Vì hôm qua nửa đêm anh không ngủ, giờ lại yếu không chịu được.
Thấy anh đã ngủ say, Mộ