Mộ Thiển dường như không quan tâm đến điều đó cho lắm, nụ hôn giữa hai người dần trở nên dây dưa, quấn quýt và mất kiểm soát.
Dưới sự xúc tác của ‘tình yêu’, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi, không lâu sau đó là những tiếng rên rỉ trên giường.
Mộ Thiển đã chủ động và cố gắng hết sức để làm hài lòng Mặc Cảnh Thâm.
Mặc dù cơ thể của Mặc Cảnh Thâm rất yếu, nhưng anh vẫn quan tâm đến cảm giác của cô gái nhỏ và thỏa mãn cô một lần.
Hai người ôm nhau ngủ.
Không lâu sau, Mặc Cảnh Thâm ngủ say.
Mộ Thiển vẫn rất tỉnh táo, chống khủy tay lên giường, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ say bên cạnh không chớp mắt.
Trong giấc ngủ, người đàn ông nhíu mày thật chặt, trông rất đau đớn.
“Thiển Thiển… Thiển Thiển…”
Anh đột nhiên nói mớ, gắt gao gọi tên cô.
Mộ Thiển nghe xong rất lo lắng, tay còn lại kéo chăn đắp lên người anh, sau đó nắm chặt tay anh trong lòng bàn tay.
“Cảnh Thâm.”
Cô thì thào gọi tên Mặc Cảnh Thâm, rồi vùi người vào ngực anh, “Nếu thật sự có thể ở cạnh nhau lâu dài thì thật tốt.”
Mộ Thiển nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt, rơi trên ngực Mặc Cảnh Thâm.
Đúng lúc đó, Mặc Cảnh Thâm từ từ mở mắt.
Nhìn lên trần nhà, trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia đau đớn và tuyệt vọng.
Khi anh gọi tên Mộ Thiển trong giấc mơ, anh cũng đã tỉnh dậy.
Anh chỉ cảm thấy Mộ Thiển đang kéo chăn đắp người anh lại, anh tham lam muốn tận hưởng thêm một chút sự chăm sóc từ cô nên không mở mắt ra.
Có ai ngờ rằng đây là lúc anh biết những suy nghĩ giấu kín trong lòng cô.
Anh không cử động, giả vờ như đang ngủ.
Sau đó, Mộ Thiển ngủ thiếp đi.
Mặc Cảnh Thâm chỉ ôm Mộ Thiển ngủ một giấc dài.
Mộ Thiển thức dậy lúc mười giờ tối.
“Mấy giờ rồi?”
Nhìn thấy trong phòng tối om và chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ ngoài cửa sổ, cô dụi mắt lẩm bẩm.
“Thiển Thiển, em tỉnh rồi à?”
Trong đêm đen, Mặc Cảnh Thâm hỏi.
Cô ấy kêu một tiếng ‘ừm’, chạm vào điện thoại và kiểm tra thời gian, “Bây giờ là mười giờ rồi ư!”
Điện thoại hiển thị một số cuộc gọi nhỡ, là của Mặc Tiêu Tiêu.
Cô biết rằng hai đứa trẻ có lẽ nhớ cô và nhờ Mặc Tiêu Tiêu gọi cho cô.
Mộ Thiển đặt điện thoại sang một bên và dựa vào vòng tay của Mặc Cảnh Thâm, “Đứng dậy, chúng ta nên đi ra ngoài ăn.”
Nếu còn không ăn, sẽ thực sự chết đói.
“Anh không muốn ăn cơm.”
Mặc Cảnh Thâm dáng vẻ giận dỗi và lắc đầu.
“Vậy anh muốn ăn gì?”
“Anh muốn ăn em.
Anh dục vọng dâng lên không thể kìm chế được, trực tiếp đè Mộ Thiển xuống áp môi lên môi cô, điên cuồng gặm nhấp đôi môi căng mọng của cô.
“Ưm… Cảnh Thâm… anh đừng nháo nữa…”
Mộ Thiển rất vất vả mới đẩy được Mặc Cảnh Thâm ra, thở hồng hộc, “Hừ… Mặc Cảnh Thâm, anh như vậy khiến em rất muốn ngủ giường riêng.”
Anh ấy là đàn ông có nhu cầu.
Nhưng phụ nữ cũng là con người, làm sao có thể không có nhu cầu.
Mộ Thiển đang kiềm chế, luôn luôn kiềm chế.
Ôm lấy Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm có chút bực bội, nắm chặt tay và vô cùng trách móc sự kém cỏi của bản thân.
Mặc dù Mộ Thiển không thể nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc từ Mặc Cảnh Thâm.
Cô không thể chịu đựng được, trái tim cô đau như ngàn mũi tên đâm vào.
Ôm lấy Mặc Cảnh Thâm, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ nhẹ vào lưng anh, “Cảnh Thâm, anh không cần như vậy.
Chúng ta ở cùng nhau đã rất tốt rồi không phải sao?”
Mộ Thiển đau khổ đến mức nước mắt không ngừng trào ra.
Nước mắt rơi trên ngực Mặc Cảnh Thâm, nhưng những giọt nước mắt ấm áp đã đốt cháy trái tim anh.
Ngay sau đó, Mặc Cảnh Thâm mới nhận ra rằng mình quá ích kỷ và không quan tâm đến cảm xúc của Mộ Thiển.
Anh hít thở sâu và điều chỉnh cảm xúc bản thân.
“Thiển Thiển, anh đói rồi.
Chúng ta ra ngoài ăn, được không?”
Nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của mình, Mặc Cảnh Thâm đứng dậy và nói.
“Ừm, em cũng đói rồi.”
Mộ Thiển ngồi dậy, Mặc Cảnh Thâm vươn tay và bật đèn đầu giường.
“A, đừng bật đèn.”
Mộ Thiển đột nhiên chui vào chăn, quấn chặt lấy cơ thể, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng.
“Tại sao vậy, Thiển Thiển của anh còn ngại ngùng à?”
Mặc Cảnh