“Thích Ngôn Thương!”
Ánh mắt Mộ Thiển lạnh lùng: “Nếu anh không muốn cho tất cả mọi người biết chuyện thì đi theo tôi qua đây.”
Cô đi vòng qua Thích Ngôn Thương ra ngoài.
Thích Ngôn Thương bực bội kéo kéo cà vạt, xoay người đi ra ngoài.
Ở ngõ nhỏ ven đường, Mộ Thiển đứng dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi biết chuyện gì xảy ra giữa anh và Phương Nhu.
Tôi gặp anh là muốn nói cho anh biết, bất luận mẹ cô ấy và nhà anh đã xảy ra chuyện thì đó cũng đã là chuyện của đời trước, không có liên quan gì tới cô ấy cả.
Hơn nữa, mẹ của Phương Nhu vì những chuyện này đã phải trả giá lớn rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Cô vẫn luôn muốn giải quyết chuyện tình giữa Thích Ngôn Thương và Phương Nhu, nhưng gần nhất có rất nhiều việc xảy ra nên cô cũng không có thời gian.
Đúng lúc hôm nay có cơ hội, cô nói luôn.
Người đàn ông đút tay vào túi áo vest, ánh mắt nhìn Mộ Thiển có chút khinh thường: “Nếu cô không phải là người phụ nữ của đại cô tôi thì cô cho rằng cô có thể ở trước mặt tôi kiêu ngạo như thế này sao? Mộ Thiển, đừng có lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức.”
“Có phải lấy trứng chọi đá không, chúng ta có thể thử một lần.
Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, bởi vì anh là anh em với Mặc Cảnh Sâm nên tôi không muốn các anh xấu hổ quá.”
Từ lúc cô quen biết Phương Nhu đến bây giờ, cô vẫn luôn che chở Phương Nhu, coi cô ấy như chị em ruột.
Chuyện với Thích Ngôn Thương cô nhiều lần can thiệp vào, nhưng ai biết được Thích Ngôn Thương vẫn không chịu từ bỏ.
“Là một quân nhân, anh hẳn là nên nói lời giữ lấy lời.
Đừng quên ngay từ đầu anh đã ký thỏa thuận rồi!”
Mộ Thiển không kiên nhẫn cảnh cáo anh ta, trực tiếp nói một câu rồi đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Mặc Cảnh Sâm đang trò chuyện với Mộ Ngạn Minh, thấy Mộ Thiển đi vào thì mỉm cười với cô.
Giữa trưa, nhóm người bọn họ đi đến khách sạn gần đó ăn cơm.
Mộ Thiển rất quan tâm đến vấn đề thân thể của Mặc Cảnh Sâm, đi đến nhà hàng ăn cơm đều là các đồ ăn thanh đạm.
Sau bữa trưa, cô đưa cho bọn họ vé máy bay rồi đưa bọn họ ra sân bay.
Trên đường trở về, Hàn Triết lái xe, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Sâm ngồi ở ghế phía sau.
“Em đã nói chuyện qua với Thích Ngôn Thương?”
Anh ôm Mộ Thiển, để đầu nhỏ của cô dựa vào ngực anh, nhìn hai người họ cực kỳ giống đôi tinh nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, luôn thích ở cạnh nhau.
“Ừ.”
Mộ Thiển nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
“Chuyện của Thích Ngôn Thương, anh khuyên em đừng can thiệp vào nữa.”
Mặc Cảnh Sâm nói làm cho Mộ Thiển rất bất mãn: “Em xem Phương Nhu như em gái……”
“Cô bé ngốc, anh sẽ giúp em xử lý.”
Ngay sau đó anh lại nói một câu.
Nghe anh nói như vậy, trái tim Mộ Thiển như được đặt xuống.
Cô chính là lo lắng chuyện tình cảm giưa Thích Ngôn Thương và Phương Nhu, càng lo lắng hơn vì việc này mà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em bọn họ.
Nhưng nếu bây giờ Mặc Cảnh Sâm bằng lòng ra tay giúp đỡ thì Mộ Thiển cảm thấy hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Nàng càng tình nguyện tin tưởng Mặc Cảnh Sâm.
Hai người ở thị trấn nhỏ tại Giang Nam vài ngày, mỗi ngày đều cảm nhận cuộc sống nhàn hạ, giống như về hưu sớm, sống cuộc sống an nhàn của người nhà mà qua ngày.
Trong vài ngày này, thật là yên bình và tĩnh lặng, cuộc sống thanh nhàn cứ thế trôi qua.
Cho đến ngày hôm nay, một người xuất hiện ở ngoài sân.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang, chân đi giày da, hai tay mang bao tay màu trắng, đeo kính râm màu đen, thật đúng là trang phục điển hình của vệ sĩ.
“Mặc tiên sinh có ở đây không?”
Hàn Triết mở cửa ra, Mộ Thiển cũng đang ở trong sân, đúng lúc nghe thấy.
“Anh tìm Boss có việc gì?”
“Tiểu thư Đường Tứ nhờ tôi qua nói với Mặc tiên sinh, nói sư phụ tới rồi.”
Nghe bảo vệ nói xong, Hàn Triết xoay người lên lầu, báo cáo chi tiết tình huống cho Mặc Cảnh Sâm ở trên lầu.
Mặc Cảnh Sâm xuống lầu.
Nhìn thoáng qua người bên ngoài, đi đến trước mặt Mộ Thiển, nói: “Thiển Thiển, anh phải đi ra ngoài một chuyến, buổi tối không cần chờ anh về.”
Anh không đưa Mộ Thiển đi cùng.
Mộ Thiển cũng không biết giữa Đường Tứ và Mặc Cảnh Sâm có chuyện gì, có điều cô khẳng định hẳn đây là chuyện rất quan trọng.
“Vâng.
Đi sớm về sớm.”
Nàng duỗi tay ôm Mặc Cảnh Sâm, nhón chân hôn nhẹ vào mặt anh: “Em chờ anh về.”
“Cô bé ngốc.”
Mặc Cảnh Sâm nhéo mũi cô một cái, tươi cười cưng chiều cô.
Ngay lập tức, anh và Hàn Triết rời đi.
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ của xe hơi, sau đó rời đi.
Mộ