“Tôi có gọi điện cho ai cũng không liên quan tới anh.
Cố Khinh Nhiễm, anh lo quản thân mình cho tốt là được.”
Cô “cạch” một tiếng ném điện thoại lên bàn, từ chồng văn kiện chất cao lấy ra một tập văn kiện, mở ra, chăm chú đọc.
“Là Bạc Dạ?”
Không chờ được câu trả lời như mong muốn, Cố Khinh Nhiễm bày ra bộ dáng có chút không cam lòng, tiến đến trước mặt, hỏi.
Mộ Thiển bị anh ta làm phiền đến đau đầu: “Cố Khinh Nhiễm, anh đang rảnh lắm đúng không? Không có việc gì làm thì mau chóng giúp tôi đem văn kiện đến đây để tôi xử lý.”
Thật là quá tức giận.
Lớn như vậy rồi nhưng lại giống hệt một đứa con nít, với mấy chuyện ngoài lề lại cảm thấy hứng thú.
Cảm nhận được Mộ Thiển thật sự giận rồi, trên mặt Cố Khinh Nhiễm lập tức bày ra nụ cười nịnh nọt lấy lòng, “Thiển? Em gái, em đừng giận có được không? Em xem, sắc mặt của em gần đây không được tốt, anh đi mua trà sữa cho em, cả đồ ngọt nữa đây này.
Nghe nói con gái lúc khó chịu thì uống trà sữa, ăn đồ ngọt thì tâm tình sẽ tốt hơn nhiều đấy.”
“Tôi không cần…”
Mộ Thiển lập tức cự tuyệt, tiếc rằng chưa nói hết câu, Cố Khinh Nhiễm đã đi ra khỏi văn phòng cô.
Chỉ có tiếng cửa phòng “cạch” một cái đóng lại trả lời cô.
Chứng minh rằng Cố Khinh Nhiễm đã rời đi rồi.
Mộ Thiển lập tức đóng văn kiện lại, phẩy phẩy mấy cái, bị anh ta chọc tức không nhẹ.
Reng-
Reng-
Điện thoại di động lại rung lên.
Là tin nhắn WeChat của Mặc Cảnh Thâm.
Mở WeChat lên, đối phương gửi đến một tấm hình.
Trong tấm hình có một cô bé đáng yêu đang ôm tim.
Tâm tình vốn không vui giờ phút này đều bay biến sạch sành sanh.
Lập tức cầm di động, gửi tin nhắn cho Mặc Cảnh Thâm: “Tan tầm em sẽ nhắn tin cho anh sau.
Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Được.”
Chờ đến lúc Mặc Cảnh Thâm trả lời, Mộ Thiển mới bỏ di động xuống.
Nhưng di động vừa mới buông xuống lại rung lên.
Nàng cho rằng vẫn là Mặc Cảnh Thâm phát lại đây tin tức, nhưng nhìn thoáng qua mới phát hiện là Trần Tương tin tức.
Cô cho rằng vẫn là Mặc Cảnh Thâm gửi tin nhắn, nhưng nhìn thoáng qua mới biết là của Trần Tương.
Trần Tương?
Từ lần trước sau khi tạm biệt ở nước C hình như cũng không hề có liên lạc gì nhiều, nay lại gửi tin nhắn cho cô, rốt cuộc là có ý gì?
Mộ Thiển có chút đoán không ra.
Click mở tin tức, là tin nhắn thoại của Trần Tương.
“Chị Mộ, chị ở đâu thế? Gần đây em định đi đến Hải Thành một chuyến, có thể nào đến nhà chị làm phiền được không?”
Muốn tới Hải Thành, còn muốn đến cậy nhờ cô?
Nghĩ ra thì Cố Kinh Nhiễm và Trần Tương từng có một đoạn quan hệ rất ngắn ngủi.
Theo lý mà nói, Trần Tương đối với Cố Khinh Nhiễm tránh còn không kịp, sao lại tới Hải Thành vào lúc này chứ?
Mộ Thiển do dự hồi lâu, cuối cùng trả lời:
“Được chứ, không thành vấn đề.”
Thời gian gần đây cứ buổi tối đều sẽ đi đến khu biệt thự Lâm Hồ không có ở nhà, Trần Tương có muốn ở cũng được, không có vấn đề gì.
Tin nhắn vừa gửi liền có phản hồi, đối phương chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ
“Được” Sau đó không nhắn gì thêm.
Mộ Thiển không rõ Trần Tương đến đây rốt cuộc là vì cái gì, sự tình như nào chỉ có thể chờ Trần Tương tới rồi mới biết được.
Sau đó, cô tập trung vào công việc, chưa làm được bao lâu, Cố Khinh Nhiễm xách theo túi trà sữa cùng bánh kem trở về.
Đem tất cả đặt hết trước mặt cô, “Tới đây xem xem thích ăn cái gì?”
Không thể không nói, Cố Khinh Nhiễm đối với cô thật sự rất tốt.
Vì muốn làm cô vui vẻ mà mua rất nhiều đồ ăn, chất đầy bàn làm việc của cô.
Mộ Thiển bị Cố Khinh Nhiễm làm cho không thể giận nổi, vỗ bàn một cái, “Anh trai, anh có biết là…”
Tôi đang làm việc!
Bốn chữ này còn chưa kịp nói ra, đã bị Cố Khinh Nhiễm cắt ngang.
Vẻ mặt anh ta đầy kinh ngạc nhìn Mộ Thiển, “Em vừa nói gì cơ? Em gọi anh là anh trai?”
Mộ Thiển: “…”
Cái kia chỉ làm cảm thán nhất thời thôi! Khi nào thật sự gọi “anh trai” thì lúc đó mới tính.
“Tôi… có nói sao? Anh nghe nhầm rồi.”
Mộ Thiển đối với Cố Khinh Nhiễm thật sự không có biện pháp.
“Có gọi rồi.
Lúc nãy rõ ràng em gọi một tiếng anh trai mà.
Thiển, vậy là em chịu nhận anh rồi? Rốt cuộc cũng nhận người anh trai này rồi?”
Anh ta hào hứng như một đứa trẻ đứng bên cạnh Mộ Thiển, kéo cô ôm vào lòng:
“Mộ Thiển, anh trai này có lỗi với em nhiều năm như