Nếu như lúc này anh ta giúp đỡ Mặc Cảnh Thâm như vậy thì sau này Mộ Thiển tất nhiên sẽ ở bên Mặc Cảnh Thâm.
Ngồi mát ăn bát vàng.
Nhưng anh ta vẫn quyết định đi hỏi ý tứ của Mộ Thiển, không muốn để cho một mình Mộ Thiển không biết chuyện gì.
“Không thể để cho cô ấy biết.
Tính tình của cô ấy hẳn anh cũng hiểu rõ.”
Mặc Cảnh Thâm hiểu được cách nghĩ của Bạc Dạ: “Nếu như biết thì cô ấy nhất định sẽ không làm thế.”
Nhìn cô gái nhỏ mấy ngày nay vì anh mà khuôn mặt đầy u sầu, đầu lông mày luôn u ám buồn thương, Mặc Cảnh Thâm thật có chút đau lòng.
Quãng đời còn lại của anh không còn dài lắm, anh sẵn sàng làm tất cả để sớm cung cấp một phần ‘Giúp đỡ’ cho tương lai của Mộ Thiển.
“Mấy người làm vậy là không công bằng với Mộ Thiển.”
Bạc Dạ lặp lại câu vừa rồi.
“Sao lại không công bằng? Nếu anh muốn nhìn Mộ Thiển đau lòng gần chết, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không cách nào thoát ra khỏi bóng tối thì anh có thể từ chối.”
Mặc Cảnh Thâm biết cách làm này của anh là rất ích kỷ vì không đi hỏi ý kiến của Mộ Thiển, hoàn toàn không để ý đến bất kỳ cảm thụ nào của cô.
Nhưng anh cũng không còn cách nào cả, trừ làm thế ra thì thực sự anh không biết rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho Mộ Thiển không đau khổ như vậy.
Bàn tay cầm điếu thuốc của Bạc Dạ khẽ run: “Tôi… Tôi phải làm gì?”
“Phối hợp giữ bí mật, chăm sóc Thiển cho tốt.”
Đây là yêu cầu duy nhất của Mặc Cảnh Thâm với Bạc Dạ.
“Mặc Cảnh Thâm, anh thực sự cực kỳ… Cực kỳ khốn khiếp.”
Bạc Dạ có chút tức giận, đột nhiên anh ta đứng dậy đi vòng đến trước mặt anh, một tay túm cổ áo anh: “Nếu biết mình phải chết thì tại sao còn muốn ở cùng một chỗ với Mộ Thiển? Nếu biết phải chết thì vì sao không sớm phủi sạch quan hệ với cô ấy? Anh có biết cái chết của anh sẽ tạo thành thương tổn lớn đến nhường nào với cô ấy không?”
Thực sự cực kỳ thương Mộ Thiển.
Dường như anh hiểu rất rõ Mộ Thiển là một cô gái nhỏ tình sâu nghĩa nặng, cho nên mới vô cùng thương cô.
Đối mặt với Bạc Dạ gào thét, Mặc Cảnh Thâm không có bất kỳ phản ứng nào, vẻ mặt anh vẫn như thường, Bạc Dạ tức giận buông anh ra.
Anh ta đá lên ghế sa lon ở một bên, tạo thành một lỗ thủng trên ghế sa lon.
“Rốt cuộc chỉ còn hai ngày nữa, anh nên đi cùng cô ấy.”
Ngày kia đã là ngày đi rồi, Bạc Dạ nhìn Mặc Cảnh Thâm không kiềm được mà nhắc nhở: “Thượng Quan Miểu nói để anh phối hợp sẽ làm tổn thương thân thể của anh, rất có thể Mộ Thiển thành công thì rõ ràng là ngày… Chết của anh.
Tốt nhất anh nên nghĩ cho kỹ.”
Mặc Cảnh Thâm tự nhiên đứng dậy, giơ tay phủi phủi cổ áo bị Bạc Dạ túm nhăn: “Không có gì để nghĩ hết.”
Không cần suy nghĩ, chỉ cần thuận lợi thay đổi ký ức làm cho Mộ Thiển quên anh đi mới là tốt nhất.
Cũng không thể để Mộ Thiển tận mặt nhìn anh chết được.
Bạc Dạ nhìn Mặc Cảnh Thâm đi ra khỏi phòng bao, tâm tình càng nặng nề hơn.
Không lâu sau, Thượng Quan Miểu đi đến.
Bạc Dạ hỏi anh ta: “Xác xuất thành công là bao nhiêu?”
“Mọi chuyện đều có nguy hiểm, tôi không thể đảm bảo một trăm phần trăm, nhưng cũng không thành vấn đề.
Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
Thượng Quan Miểu do dự làm cho tim của Bạc Dạ treo lên thoáng lo lắng.
“Không có việc gì.”
Thượng Quan Miểu phất phất tay: “Cũng muộn rồi, anh nhanh về đi.
Tám giờ tối ngày kia, tôi sẽ liên lạc với anh, đến lúc đó ngàn vạn lần không thể có bất kỳ sơ xuất gì.”
Anh ta dặn đi dặn lại.
Thời khắc quan trọng như vậy, cho dù Bạc Dạ phụ người khắp thiên hạ cũng sẽ không phụ lòng Thượng Quan Miểu và Mặc Cảnh Thâm, lại càng không thể không quan tâm đến Mộ Thiển.
Đó không phải phong cách của anh ta.
Từng người đàn ông rời đi, Bạc Dạ lái xe thẳng đến dưới công ty Freyer.
Anh ta xuống xe, lên lầu đi thẳng vào phòng làm việc của Mộ Thiển.
Lúc này Mộ Thiển đang ngồi đọc tin tức trên mạng ở trong văn phòng.
,, …
Nhưng tin như vậy chiếm trang đầu của bản tin, mới chỉ qua một buổi sáng cũng đã biến thành tin nóng.
Từ lúc cô và Mặc Cảnh Thâm hai người rời khỏi Hải Thành thì anh cũng đã nói muốn hủy bỏ hôn ước với Kiều Vi.
Nhưng ai ngờ thế mà Kiều Vi giấu diếm cho đến tận bây giờ, nếu không phải Mặc Cảnh Thâm công bố với giới truyền thông về chuyện hủy bỏ hôn ước thì có lẽ là Kiều Vi sẽ không nói ra