Phương Nhu nhìn thấy Thích Ngôn Thương đưa mấy bao lì xì lại, cũng không cự tuyệt, bởi vì cô ấy biết, Thích Ngôn Thương cũng không thiếu tiền, số tiền này đối với anh mà nói cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, cho nên trực tiếp nhận lấy tiền này luôn.
Mới vừa rồi trong phòng bệnh còn rất náo nhiệt, bởi vì mọi người đã đi hết nên trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
“Thang Viên à, Thang Viên, cái đồ nhỏ tuổi lười biếng này, tại sao không mở to mắt ra mà nhìn xem mẹ đang ở đâu chứ?”
Cô ôm đứa bé, cùng con đùa giỡn vui vẻ.
Thích Ngôn Thương đứng ở bên cạnh, sắc mặt ngưng đọng, không có ai biết anh ta đang suy nghĩ vấn đề gì.
Mà cùng lúc đó, Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển ngồi trên xe trở về nhà, thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô nhìn thoáng qua cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, bất ngờ khi thấy hai chữ Bạc Dạ.
Lông mày của Mộ Thiển hơi nhíu lại, khóe mắt liếc nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, do dự vài giây đồng hồ, cô vẫn quyết định nghe: “Bạc Dạ?”
Đặt điện thoại di động đặt ở bên tai, anh ta hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Tôi vừa đi thăm Phương Nhu, bây giờ đang trên đường trở về.”
“Buổi tối có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”
“Hôm nay sao?”
“Đúng vậy.”
Mộ Thiển có chút do dự, quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, chỉ thấy anh vẫn đang chuyên chú lái xe, giống như đối với việc Bạc Dạ gọi điện thoại cho cô vẫn không hề phản ứng gì.
Nếu như không phải ngày đó cô tận mắt nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đứng ở ngay ngoài cửa sổ, nhìn thấy cô cùng Bạc Dạ hai người vui vẻ cùng nhau, cô thậm chí sẽ coi là
Mặc Cảnh Thâm cái gì cũng không biết.
Nhưng cũng không hoàn toàn là như thế…
“Được rồi, vậy thì buổi tối gặp.”
Mộ Thiển cúp điện thoại, cầm di động trong tay rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện này… Hôm qua Bạc Dạ mới đến Hải Thành, tối nay có hẹn em đi ăn cơm.”
Cô nói, Bạc Dạ và cô cùng nhau ăn cơm…Mà không hề nhắc đến đi cùng với Mặc Cảnh Thâm.
“Vậy thì cứ đi thôi.” Mặc Cảnh Thâm không chút nghĩ ngợi trả lời, nhanh như vậy đạt được đối phương đồng ý, Mộ Thiển có chút ngoài ý muốn, thậm chí cũng không rõ trong lòng Mặc Cảnh Thâm đang suy nghĩ chuyện gì.
Thế nhưng mà…Có một số việc cô nhất định phải tiếp tục.
Hai người về tới biệt thự, từ lúc trở về thì Mặc Cảnh Thâm trực tiếp vào thư phòng, cả một buổi chiều cũng không đi ra.
Mộ Thiển thì ở trong phòng ngủ để làm việc, đến buổi tối, cô chuẩn bị mọi thứ, đi tới bên ngoài thư phòng, trực tiếp gõ cửa một cái, đứng ở bên ngoài nói vào trong: “Anh Thâm, em đi ra ngoài ăn cơm, anh có muốn cùng đi với em không?”
Nếu như cô thật sự muốn mời Mặc Cảnh Thâm cùng đi, thì cô phải đứng ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm, mà không phải ở ngoài cửa thư phòng như này.
“Không được đâu, anh vẫn còn có chút chuyện cần xử lý.”
“Vậy thì thôi, em đi trước đây.”
Mộ Thiển chào anh một câu rồi rời khỏi biệt thự.
Lái xe đi đến chỗ cũ, ở trong một nhà hàng cơm Tây để gặp Bạc Dạ.
Bạc Dạ đang ngồi lẻ loi một mình, bên người không có một người phụ nữ nào hết.
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không ai chủ động nói trước, sau mấy phút đồng hồ, Mộ Thiển không nói gì, Bạc Dạ cũng không có mở miệng nói chuyện.
“Tôi… Thật sự không biết nên làm gì mới tốt đây.”
Mộ Thiển cần chén cà phê lên nhấp một ngụm, hít một hơi, lắc lắc đầu, đưa tay chống đỡ cái trán, vẻ mặt đầy đau khổ: “Anh Thâm dù biết tất cả mọi chuyện, lại biểu hiện bình tĩnh như vậy, để cho tôi cũng không biết nên dùng tâm trạng gì để gặp anh ở đây.”
Bất lực, bất đắc dĩ, thật đáng buồn, đáng thương.
“Vậy em muốn làm sao bây giờ?”Bạc Dạ hỏi.
Sau khi trở về từ Diêm thành, anh ta và Mộ Thiển, hai người thương lượng kế hoạch chính là cố gắng làm cho Mặc Cảnh Thâm chứng kiến mọi chuyện, mới có thể làm giảm đi những sự nghi ngờ vô căn cứ của Mặc Cảnh Thâm đối với Mộ Thiển.
Mặc dù đã qua được ngày mười lăm âm lịch, nhưng mà về sau còn có vô số ngày mười lăm âm lịch khác nữa.Mộ Thiển không có những biện pháp khác để tránh khỏi sự nghi ngờ của Mặc Cảnh Thâm, bây giờ việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có như thế, chỉ có thể làm phân tâm sự chú ý của Mặc Cảnh Thâm, mới không làm cho anh nghi ngờ cô đến cuối cùng là đang làm cái gì.
Có lẽ, ngày mười lăm âm lịch tiếp theo, là lúc mà Mộ Thiển phải rời đi, Mặc Cảnh Thâm sẽ cho rằng Mộ Thiển nhân cơ hội anh phát bệnh để ra ngoài gặp riêng Bạc Dạ, như thế cũng làm cho cô có thể bớt lo lắng.
Nhưng tất cả mọi thứ, đối Mộ Thiển mà nói là phải gánh chịu quá nhiều, quá mức nặng nề, người