“Két sắt của tổng bộ đã cài đặt mật mã là vân tay của cậu và Dật Phong.
Sau này cậu, Dật Phong, Chanh Tử chỉ cần nghe theo lệnh của Mộ Thiển, đồng thời âm thầm bảo vệ hai đứa bé là được.
Hiểu chưa?”
Có lẽ do cơ thể đang suy yếu nên khi Mặc Cảnh Thâm nói chuyện nghe rất vô lực, tạo cho người ta một sự ảo giác rằng anh rất hòa nhã.
“Vâng, thưa Boss.”
Hai tay Hàn Triết run rẩy nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Mặc Cảnh Thâm.
Cuối cùng Hàn Triết cũng hiểu tình yêu của người đàn ông này đối với Mộ Thiển sâu sắc đến mức nào, khiến anh ta không thể tưởng tượng nổi.
Đóng ngăn kéo lại, Mặc Cảnh Thâm hít sâu một hơi, rồi nói: “Sau khi tôi chết, hãy rải tro cốt của tôi xuống biển cả.”
“Rõ!”
Hàn Triết hiểu ý của Mặc Cảnh Thâm.
Những năm qua, Boss gây thù vô số.
Nếu Boss chết rồi, sẽ có một số kẻ biến thái phá hủy mộ của anh ấy để trả thù, thậm chí là tro cốt cũng sẽ không buông tha.
Hàn Triết nghĩ như vậy.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại không hề nghĩ đến phương diện này.
Anh chỉ hi vọng sau khi mình đi, trên thế giới này không còn lại chút bóng dáng nào của mình mà thôi.
Chỉ hi vọng Mộ Thiển và Bạc Dạ sẽ vĩnh viễn quên đi sự tồn tại của một người như anh.
Cho dù đó chỉ là một sự lừa dối, anh vẫn hy vọng cả đời này Mộ Thiển sẽ sống trong hạnh phúc.
“Nhưng còn Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên thì sao? Hai đứa bé vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô Mộ, cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra thôi.”
Mặc Cảnh Thâm cũng đã từng nghĩ đến chuyện mà Hàn Triết đang băn khoăn.
“Không sao.”
Thượng Quan Miểu từng nói, chỉ cần thay đổi ký ức, Mộ Thiển sẽ quên mất cái tên “Mặc Cảnh Thâm” này.
Cho dù hai đứa bé có nhắc đến anh thì cũng không sao.
Đương nhiên anh cũng biết, sau mỗi lần thay đổi ký ức sẽ dẫn đến vô số vấn đề, nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết được tình trạng mất ngủ nghiêm trọng của Mộ Thiển.
Nếu thay đổi ký ức có thể giải quyết được vấn đề mất ngủ của Mộ Thiển, thì những chuyện khác không cũng là vấn đề.
Sau khi dặn dò những chuyện quan trọng xong, Mặc Cảnh Thâm không còn chuyện gì phải bận lòng nữa.
Anh ngồi một mình, im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Cậu đi nghỉ trước đi, tôi muốn ngồi một mình một lúc.”
“Vâng, thưa Boss.
Anh… cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Mặc kệ thế nào, hiện giờ cơ thể của Boss nhà anh ta đang tràn ngập nguy hiểm, vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân một chút.
Hàn Triết quay người rời khỏi phòng làm việc.
Ngay sau khi đóng cửa lại, anh ta nhíu mày, hít sâu một hơi.
Mặc Cảnh Thâm ngồi trong phòng làm việc, ban đêm tĩnh lặng, yên ắng luôn gợi cho người ta một chút thương cảm, khiến anh cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Anh bực bội lấy một điếu thuốc lá ra, châm lửa rồi hút một hơi.
“Khụ khụ khụ…”
Nhưng anh mới chỉ hút một hơi đã bắt đầu ho khan không ngừng.
“Mặc Cảnh Thâm, tại sao anh còn hút thuốc?”
Cửa phòng làm việc mở ra, Mộ Thiển mặc đồ ngủ đi vào thì phát hiện Mặc Cảnh Thâm đang hút thuốc lá.
Cô tức giận cướp lấy điếu thuốc trong tay anh vứt xuống đất, rồi dùng chân nghiến tắt điếu thuốc.
“Anh điên à? Biết cơ thể mình không tốt mà cứ không ngừng tìm đường chết!”
Mộ Thiển thật sự bất lực với Mặc Cảnh Thâm rồi.
Không biết rốt cuộc trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì, khiến cô hết cách.
“Khụ khụ… bà xã, sao giờ em vẫn chưa ngủ?”
Thấy Mộ Thiển đi đến, Mặc Cảnh Thâm hơi bất ngờ, nhưng vẫn không khống chế được mà ho khan vài tiếng, khó chịu đến nỗi mặt mũi tái nhợt.
Thậm chí… lòng bàn tay anh còn có chút ướt át.
Mặc Cảnh Thâm cụp mắt xuống nhìn vào lòng bàn tay, nhanh chóng rút ra một tờ giấy lau miệng, rồi ra vẻ lơ đãng lau sạch vết máu trong lòng bàn tay đi.
Anh vo khăn giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác, tránh không cho Mộ Thiển phát hiện.
“Anh không sao chứ?”
Mặc dù Mộ Thiển rất tức giận, nhưng thấy Mặc Cảnh Thâm ho khan quá nhiều, cô cũng có chút đau lòng.
Mặc Cảnh Thâm phất tay: “Anh không sao, em đừng lo lắng cho anh.”
Đúng vậy, anh thật sự không sao.
Những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ cần giải quyết được vấn đề của Mộ Thiển là đủ rồi.
“Sao anh lại ngồi một mình trong phòng làm việc?”
“Anh không ngủ được nên vào đây ngồi một lát.”
“Trời lạnh rồi, anh mặc ít vậy không sợ bị cảm hả? Mau quay về phòng với em đi.”
Mộ Thiển rất tức giận, không nói một lời dắt Mặc Cảnh Thâm ra khỏi phòng làm việc, quay lại phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, cô lườm người đàn ông ở bên cạnh: “Sao anh không chịu nghe lời em, còn dám hút thuốc nữa.
Anh không muốn sống nữa à? Lúc anh không muốn sống anh có từng nghĩ đến em, có từng nghĩ đến có một người vẫn đang mong chờ anh khỏe lại không?”
Con người là