Mặc Cảnh Thâm mất hơn nửa tiếng mới xóa hết hơn một trăm tấm ảnh.
Lúc này…
Bệnh tình của anh cũng bắt đầu phát tác, dần dần cảm thấy lạnh lẽo.
Trước kia bệnh của anh phát tác có quy luật, nhưng gần đây lại liên tục phát tác.
Hôm nay là ngày mười lăm, là thời điểm phát bệnh.
Anh bất thình lình rùng mình một cái, cố gắng chống đỡ bằng ý chí.
“Khụ khụ…”
Mặc Cảnh Thâm vừa mới xóa sạch ảnh chụp và wechat, số điện thoại và thông tin ghi chép trong điện thoại thì bỗng nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra một tiếng ho khan.
Anh lập tức cất điện thoại di động vào túi xách của Mộ Thiển, quay lại ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Thượng Quan Miểu đứng dậy, đi đến chỗ phòng ngủ và mở cửa ra.
“Tỉnh rồi à? Cô cảm thấy thế nào?”
Mộ Thiển nằm trên ghế nhìn về phía Thượng Quan Miểu đang đứng ở cửa phòng, đưa tay ôm đầu: “A… đau đầu quá.”
Cô đứng dậy khỏi ghế nằm, đi từ phòng ngủ ra.
Trong chớp mắt ấy, ánh mắt của cô lập tức dừng lại trên người Mặc Cảnh Thâm, bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng chỉ trong một tích tắc, Mộ Thiển cảm thấy trái tim mình khẽ run lên, đau nhói.
Cô chợt nhíu mày, lại nhìn về phía Bạc Dạ, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn: “Sao tôi lại ở đây?”
“Chẳng phải cô tới đây để điều trị chứng mất ngủ sao? Cô quên sạch rồi à?”
Thượng Quan Miểu lập tức mở miệng.
“À, đúng rồi, tôi đến để điều trị chứng mất ngủ.
Không đúng, tôi đi với ai? Anh, anh ấy là ai?”
Mộ Thiển lẩm bẩm một câu, đưa tay chỉ về phía Mặc Cảnh Thâm.
Cô nghiêng đầu, mày nhíu chặt nhìn qua Mặc Cảnh Thâm như đang suy nghĩ gì đó.
Anh ấy là ai?
Mặc Cảnh Thâm không biết nên vui hay buồn.
Anh từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Tôi… là bạn của Thượng Quan Miểu.
Nếu… nếu các người có việc, tôi… xin phép đi trước.”
Anh nói một cách ngắt quãng, khẽ rũ mi mắt xuống giấu đi tâm trạng đau buồn, đi thẳng ra bên ngoài.
“Để tôi tiễn anh.”
Thượng Quan Miểu lập tức đi theo, một tay đỡ lấy Mặc Cảnh Thâm đang bước loạng choạng đi ra bên ngoài, sau đó đóng cửa lại.
“Boss.”
Hàn Triết canh giữ ở bên ngoài vội tiến lên đỡ lấy Mặc Cảnh Thâm: “Anh không sao chứ?”
Mặc Cảnh Thâm phất tay, mặc kệ tình trạng của bản thân, ngược lại còn quay quay sang hỏi Thượng Quan Miểu: “Có thành công chưa?”
“Theo tình hình trước mắt, chắc là sẽ không có gì đáng ngại.
Có rất nhiều người biết chuyện giữa anh và Mộ Thiển, nên để mọi chuyện có sức thuyết phục hơn, chờ lát nữa tôi sẽ nghĩ cách để đưa Mộ Thiển đến bệnh viện.
Anh mau liên lạc với người anh em Cẩm Dung của anh một chút đi, chuyện còn lại thì anh biết làm thế nào rồi đấy.”
Thượng Quan Miểu không có quá nhiều lời để nói với Mặc Cảnh Thâm, chỉ vỗ vai anh: “Chúng tôi sẽ chăm sóc cho Mộ Thiển thật tốt.”
Nói xong, anh ta tiến vào phòng khách, đóng cửa lại.
Trong phòng khách, Mộ Thiển ngồi trên ghế sô pha, khó chịu xoa huyệt Thái Dương: “Bạc Dạ, người vừa nãy là ai vậy? Tôi có cảm giác đã từng gặp người này rồi.”
Mặc dù cô không biết người kia tên là gì, nhưng không hiểu sao luôn có cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra.
“Cô thật sự không nhớ anh ta là ai sao?”
Bạc Dạ chưa kịp nói gì, Thượng Quan Miểu đã lập tức hỏi ngay.
Anh ta đi đến trước mặt cô, cứ thế ngồi xuống bàn trà: “Lúc cô đến đây đã bị ngã, đụng phải đầu, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút đi?”
“À, thảo nào đầu tôi lại đau như vậy.”
Mộ Thiển cũng không để bụng, phất tay: “Giờ bệnh viện đều tan ca hết rồi, đến bệnh viện làm gì.”
“Cẩm Dung là viện trưởng, đang ở bệnh viện.
Bây giờ em qua đó, anh ta có thể sắp xếp kiểm tra cho em.”
Lúc này Bạc Dạ cũng mở miệng, kẻ múa người hát với Thượng Quan Miểu.
“Cẩm Dung?”
Khi nhắc đến cái tên Cẩm Dung, mặc dù Mộ Thiển biết mình có quen người này, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó bị khuyết thiếu.
“Tôi nhớ là tôi quen với Cẩm Dung thông qua một người bạn, nhưng người bạn đó… là ai? Tại sao tôi không thể nhớ ra người đó?”
Mộ Thiển cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng nhớ ra được gì, ngược lại càng thấy đau đầu hơn.
“What? Mộ Thiển, cô đừng làm tôi sợ chứ.
Chẳng lẽ là… đầu óc của cô bị tổn thương?”
Thượng Quan Miểu ra vẻ kinh ngạc, nháy mắt ra dấu cho Bạc Dạ.
Bạc Dạ cũng lập tức phối hợp theo: “Mộ Thiển, hay là chúng ta đi kiểm tra một chút đi.”
“Không muốn đi.”
“Đừng phí lời nữa, đi ngay đi.”
“Đúng đó.”
Một mình cô không lay chuyển được Thượng Quan Miểu và Bạc Dạ, ba người đành đi xuống lầu, để Bạc Dạ lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Trên xe, Mộ Thiển có hơi im lặng, trên mặt cô tỏa ra