“Tôi đến Trung Quốc rồi.”
“Vậy được, khi khác gặp lại.”
“Ừ.”
Cúp máy xong, Bạc Dạ cất điện thoại, ngồi trong xe bắt đầu lâm vào trầm tư.
Đời người khắp nơi là những vở kịch kịch tích, giống như lần trợ giúp Mộ Thiển thay đổi ký ức vậy, vốn dĩ là muốn giúp Mộ Thiển, đồng thời chuyển hóa một vài ký ức.
Quá trình bao gồm tiến hành cho Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển trước, sau đó Bạc Dạ và Mộ Thiển.
Kết quả sau cùng, anh ta bị cấy thêm những ký ức giữa Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển, nhưng cuối cùng việc thay đổi ký ức của Mộ Thiển lại thất bại, đành phải làm phong ấn ký ức.
Thượng Quan Miểu từng nói, xác suất phong ấn ký ức của Mộ Thiển thành công chưa đến năm mười phần trăm.
Hiện giờ tuy đã phong ấn ký ức thành công, nhưng Bạc Dạ vẫn luôn cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào đó, vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
Anh ta lo lắng sẽ có ngày những giả tưởng mà tất cả mọi người xây dựng lên bị bại lộ ra ánh sáng, khiến cho Mộ Thiển phát hiện ra chân tướng.
Đến lúc đó, anh ta nên đối mặt với Mộ Thiển như thế nào?
Bạc Dạ tựa vào ghế ngồi trong xe, nghĩ đi nghĩ lại rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong lúc ngủ mơ, Bạc Dạ mơ thấy Mộ Thiển, tất cả những chuyện xảy ra giữa Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển hiện lên trong đầu anh ta như một đoạn phim được tua nhanh.
Sau khi được củng cố ký ức, Bạc Dạ có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của hai người và sự đau đớn lúc hai người gặp chuyện bi thương.
Cho đến khi Bạc Dạ đã rơi sâu vào giấc mộng, thậm chí còn cảm nhận được sự tuyệt vọng khi Mặc Cảnh Thâm không còn sống được bao lâu nữa, đau lòng đến nỗi anh ta không thể thở nổi.
“Thiển Thiển? Thiển Thiển? Thiển Thiển!”
Đột nhiên mơ thấy Mộ Thiển rời xa mình, Bạc Dạ sợ đến nỗi choàng tỉnh lại.
Cơ thể đột nhiên run lên, ngồi vụt dậy, nhìn thấy cảnh vật xung quanh mới thở dài nhẹ nhõm: “Haiz…thì ra là nằm mơ.”
Nằm mơ?
Bạc Dạ nhíu mày một cái, lập tức nhớ đến tiếng kêu vừa rồi của mình, đôi mắt lập tức trở nên u ám: “Thiển Thiển? Vừa nãy mình kêu là Thiển Thiển? Vì cái gì? Tại sao lại xuất hiện tình huống này?”
Bạc Dạ khẽ ấn huyệt Thái Dương, không nghĩ ra được rốt cuộc là vì sao.
Những nghĩ lại thì biết là do anh ta phối hợp với Mộ Thiển thay đổi ký ức.
Anh ta bị cấy vào ký ức của Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm nên mới bị cộng hưởng mà gọi Mộ Thiển là Thiển Thiển, như cách mà Mặc Cảnh Thâm thường gọi Mộ Thiển.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạc Dạ, khiến anh ta giật hết cả mình, lông tơ dựng hết cả lên.
Thật lâu sau, tâm trạng khẩn trương của Bạc Dạ mới bình phục lại, an ủi cảm xúc, khống chế bản thân không nghĩ ngợi lung tung.
Trong văn phòng của tập đoàn Freyer.
Cố Khinh Nhiễm ngồi trên ghế sô pha, trong đầu quanh quẩn những lời nói của ông nội mình, đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
“Đúng rồi, hôm qua Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên nói với anh, thứ hai tuần sau trường học sẽ tổ chức đi du lịch mùa xuân ở nước ngoài trong vòng nửa tháng.”
Cố Khinh Nhiễm đột nhiên nhớ đến hai ngày trước đi đón hai đứa trẻ, hai bé nói với mình chuyện đi du lịch.
Sợ Mộ Thiển không biết, anh ta vội nhắc nhở một câu.
“Hôm qua Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên cũng nói với tôi, hôm nay tôi đã gửi tiền cho cô giáo hai đứa rồi.”
“Đúng là trẻ con bây giờ sướng thật, còn được đi du lịch nước ngoài, nhớ ngày xưa chúng ta thật khắc khổ.”
“Ngày xưa đâu bằng ngày nay.
Thôi anh ngồi một lát đi, tôi phải đi nghiên cứu tài liệu.”
Mộ Thiển đứng dậy đi về phía bàn làm việc, bắt đầu xử lý tài liệu.
Cố Khinh Nhiễm nhìn Mộ Thiển không chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu: “Mộ Thiển, gần đây em có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Không.”
“À, vậy thì tốt.”
…
Trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao nào đó.
“Ừm…anh Đông, anh…đừng…không muốn…”
Cô gái nằm trên giường ôm cổ Đông Côn, nhắm mắt lại, cánh môi đỏ thắm phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt tới tận mang tai.
“Con quỷ nhỏ, miệng thì kêu không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật.”
Vừa nói chuyện, anh Đông lại tăng lực lên.
“Ai nha, anh Đông xấu xa quá.”
Kiều Vi cười ríu rít.
Hai người lăn ga giường một trận vui thích, đắp chăn, cô ta dựa vào lồng ngực của Đông Côn, tay nhỏ lại không an phận vẽ vòng vòng lên cơ ngực cường tráng của người đàn ông: “Anh Đông, em nghĩ thông suốt rồi.”
“Nghĩ thông