Mà nay, Mặc Quân Dư biết Mặc Cảnh Thâm thân thể mang bệnh, sau khi vào làm ở công ty, mới biết Mặc Cảnh Thâm có biết bao nhiêu khó khăn.
Mặc Quân Dư cảm thấy, chính là mình đã thiếu anh trai một câu xin lỗi rồi.
“Chúng ta là anh em, giữa anh em không cần nói những lời khách khí như vậy.
Đi, cùng anh đi đến thư phòng.”
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy bầu không khí có chút quái đản, vì vậy anh lên lầu và đi thẳng vào phòng làm việc.
Mặc Quân Dư đi theo anh, lên lầu, đóng cửa thư phòng lại.
Song song bước đến bàn làm việc, Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống, bật máy tính lên, tìm hiểu thông tin chi tiết của công ty, “Đây là những thông tin quan trọng về các cổ đông của công ty, cậu lại nhìn một chút.”
“Em sớm đã nhìn thấy những thứ này.
Nhưng chuyện uy hiếp người khác em không làm được.”
Mặc Quân Dư từ trong xương tủy là một người công minh liêm khiết, không muốn sử dụng những thủ đoạn hèn hạ này, luôn cảm thấy không thể bước lên nắm quyền.
“Cậu không muốn?”
Mặc Cảnh Thâm bị em trai chọc cười, “Làm sao? Cậu vẫn coi mình là một sinh viên đại học đơn thuần mới bước vào xã hội?”
Mặc Cảnh Thâm sắc mặt âm trầm mấy phần, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, “Mấy ngày nay vào công ty, em học được gì? Anh tưởng em nên tiến bộ, nhưng không ngờ lại như vậy.”
Điều đó thực sự làm anh thất vọng.
Tuân thủ theo các nguyên tắc riêng của bản thân không phải là xấu, nhưng nhiều thời điểm cần phải linh hoạt hơn, nếu như cứ đắm chìm mãi trong thế giới của mình, lúc nào mới có thể tiến bộ?
“ Cái gì như cũ.
Em cảm thấy như bây giờ rất tốt.”
Mặc Quân Dư phản bác, hai tay chống nạnh đầy giận dữ, “Nếu như anh cảm thấy em không phù hợp thì anh tự làm đi.
Tốt hơn hết anh nên tự mình kiểm soát công ty, như vậy mới không phụ lòng chính anh.
Hơn nữa, em đối với công ty, căn bản là không có hứng thú.”
Giờ khắc này, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy vô cùng bế tắc.
Người khác cũng là vì thừa kế công ty, mà tranh đấu kẻ sống người chết, nhưng Mặc Quân Dư lại rất coi thường những điều đó và không quan tâm, điều này khiến anh rất đau đầu.
“Quân Dư, em hẳn cũng biết tình hình của anh.”
Mặc Cảnh Thâm ngón tay gõ bàn một hồi, trầm ngâm nói: “Nguyên lai nhà này, cần em lên chống đỡ.”
Mặc Cảnh Thâm trong lòng không bỏ được Mộ Thiển cùng đứa trẻ, càng không bỏ được bọn họ – những người thân máu mủ của anh.
“Em sẽ làm”.
Mặc Quân Dư thái độ có lút lạnh lùng.
Từ tận đáy lòng, anh không hề ghét Mặc Cảnh Thâm, nhưng vì lý do tình cảm, hai người chưa bao giờ thân thiết với nhau.
Thái độ thờ ơ của anh khiến Mặc Cảnh Thâm bị tổn thương.
Là một người anh trai, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
“Còn có một chuyện, anh hy vọng em có thể nhìn ra.”
Mặc Cảnh Thâm lấy một đống đồ trong túi áo vest, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Mặc Quân Dư.
“Cái này là cái gì?”
“Nhìn một chút liền biết.”
Mặc Quân Dư ôm một bụng nghi ngờ, cầm đồ lên, mở ra nhìn một cái.
Có hơn một chục bức ảnh và tài liệu khảo sát.
Trong hình là Kiều Vi cùng Đông Côn, hai người ở những khách sạn khác nhau, địa điểm khác nhau, và một tờ giấy xét nghiệm ADN.
“Thẩm định này có ý nghĩa gì?”
“Xem không hiểu? Hay là biết mà còn hỏi?”
Mặc Cảnh Thâm thần sắc lạnh lẽo, giọng cũng biến thành sắc bén.
“Không thể nào, Kiều Vi căn bản không phải là người như vậy, cô ấy làm sao có thể cùng Đông Côn chung một chỗ? Cô ấy yêu anh như vậy, anh không phải là không biết.
Mặc Cảnh Thâm, anh…”
“Đủ rồi!”
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên ghế giám đốc nhẹ giọng trách mắng, “Chuyện như thế nào, cậu ở nước ngoài cũng không biết.
Bây giờ cậu đã trở lại, muốn biết gì thì chỉ cần tìm người điều tra.
Kiều Vi, từ tám năm trước đã cấu kết cùng Đông Côn, cậu cho là bây giờ họ mới bắt đầu ở chung một chỗ.
Anh không nói cho em biết, vì muốn giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp của cô ta trong lòng em, chứ không có nghĩa là anh cái gì cũng không biết.”
Kể từ khi Mặc Cảnh Thâm đính hôn với Kiều Vi, thái độ của Mặc Quân Dư đối với anh ngày càng thờ ơ, cho đến bây giờ giữa hai anh em vẫn còn có khoảng cách.
“Không thể, không thể.”
Mặc Quân Dư lắc đầu lia lịa, mắt dán vào bức ảnh, tay cầm bức ảnh bóp chặt.
Đem tấm hình vứt vào thùng rác, bực tức xoay người, rời khỏi thư phòng.
“Uỳnh” một tiếng, cánh cửa đóng lại, cả căn phòng dường như bị rung chuyển.
Mặc Cảnh Thâm ngồi dựa vào ghế giám đốc, ánh mắt trở lên sâu thẳm, trong đầu hiện lên cảnh tượng gặp phải Mộ Thiển trong bệnh viện.
Có một nụ cười gượng gạo nơi