Mặc Văn Trác là một người tận tụy, sau khi cưới vợ, ông đã hiến t*ng trùng cho bệnh viện với mong muốn có người nối dõi sau này.
Vì vợ ông không thể mang thai.
Chính vì điều này mà ông đã ở bên vợ, không bao giờ bỏ rơi bà, mặc dù không có con nhưng họ đã nhận nuôi một cô con gái.
Ai có thể biết, mọi việc chỉ là tình cờ, hay đã được sắp xếp bởi người đứng trong bóng tối.
Mặc Cảnh Thâm một mực nói, Mặc Văn Trác chẳng qua là lặng lẽ dùng cơm, cũng không cần phải tỏ bất kỳ thái độ gì.
Mặc dù ông ấy không nói ra, nhưng lý do chắc hẳn là một trong những khả năng mà Mặc Cảnh Thâm vừa nói.
“Chú Năm, trốn tránh cũng không giải quyết được gì.
Chuyện này cháu có thể biết được thì ông nội cũng phải biết.
Nhưng bây giờ ông nội vẫn nghe theo Chú Bảy về mọi mặt, chú không nghĩ là có gì đó không ổn sao?”
Đã hai lần anh để cho Hàn Triết đem chuyện nói cho ông nội biết, thậm chí còn cặn kẽ mang cả văn kiện đưa đến trước mặt ông nội.
Ông nội là một người kiêu ngạo như vậy, nhưng đối với Mặc Viên lại nhất nhất nghe theo, làm sao có thể không nghi ngờ cho được.
Vẫn biết rằng Mặc Viên tâm tư thâm trầm, bây giờ mới phát hiện là hắn khinh thường người này.
“Đợi chú bảy ổn định vị trí, chú có biết chú ấy sẽ làm gì không? Đương nhiên, chính là diệt sạch mọi con cháu của nhà họ Mặc.
Bởi vì chú và cháu, chỉ cần bất kỳ ai có huyết thống với nhà họ Mặc đều là mối đe dọa lớn nhất của chú ta.
Kể cả Tử Hàng và con gái nuôi của chú.”
Tiếp, Mặc Cảnh Thâm lại nói: “Cháu cũng không cần chú làm gì, chỉ cần chú…” Lời nói ngừng một lát, lại tiếp tục: “Chú năm, như thế nào?”
Khi giọng nói của Mặc Cảnh Thâm rơi xuống, Mặc Văn Trác trầm mặc.
Rầm một tiếng, ly rơi ở trên bàn, thở dài một tiếng, “Chú chỉ muốn cùng vợ con trải qua cuộc sống bình bình an an đến hết đời.
Thật khó như vậy sao?”
“Một cuộc sống bình yên và giản dị là hạnh phúc nhất, nhưng cũng là hiếm hoi nhất.
Không cho đi, không có chú che chở thì làm sao vợ và con gái chú được bình yên?”
Anh đứng dậy, “Chú cũng có thể xem xét những gì cháu đã nói ngày hôm nay, và chú có thể nói với cháu sau khi đã suy nghĩ thật kỹ.”
Hàn Triết cũng đứng dậy, hai người cùng nhau rời khỏi phòng.
Bước ra khỏi phòng, đi ngang qua căn phòng có Mộ Thiển và Bạc Dạ, anh cố ý nhìn một cái, nhưng cửa phòng đã đóng lại và anh không nhìn thấy gì cả.
“Ông chủ, anh nghĩ Mặc Văn Trác sẽ giúp sao?”
Hàn Triết ngẩn ra.
“Có giúp hay không không quan trọng, tôi chỉ muốn xác nhận suy đoán của mình.”
Chỉ khi hiểu được về Mặc Viên, anh mới có thể triển khai các bước tiếp theo trong kế hoạch.
ngôn tình hoàn
…
Trong căn phòng, Mộ Thiển cùng Bạc Dạ đang dùng bữa tối, cô nói, “Đừng ăn quá nhiều, tôi đã đặt một chiếc bánh cho anh.”
Bởi vì nhớ ra hôm nay là sinh nhật Bạc Dạ lúc đã khuya, nên cô chỉ có thể gọi điện cho tiệm bánh ngọt, đặt gấp một cái bánh.
Người phụ nữ nhỏ bé này có thể nhớ ngày sinh nhật của anh ta và đã chuẩn bị quà cho anh ta.
Bạc Dạ nghĩ rằng trong lòng Mộ Thiển hẳn đã nhớ tất cả mọi thứ về anh ta, ít nhất là cô cũng có quan tâm.
“Thiển Thiển….”
Anh ta lại một lần nữa gọi tên cô, chỉ là sau khi gọi xong, đôi má đang hằn nụ cười của Bạc Dạ bỗng trở lên ảm đạm.
Thiển Thiển? Từ khi nào anh ta đã thực sự dùng cách xưng hô thân mật như vậy với Mộ Thiển?
“Có chuyện gì sao?”
Nhận thấy khuôn mặt của Bạc Dạ không ổn, Mộ Thiển lập tức hỏi.
“Không, không có gì.”
Bạc Dạ đột nhiên tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm gì.
Chỉ là anh ta bị sốc, cả người tê dại, không khỏi rùng mình.
Từ khi biết Mộ Thiển cho đến giờ, anh ta chỉ gọi cô là “Mộ Thiển”, mà “Thiển Thiển” là do Mặc Cảnh Thâm đối với cô mà gọi.
Cái tên cứ lởn vởn trong tâm trí Bạc Dạ khiến anh ta vô tình gọi cô như vậy.
“Đúng rồi, tôi…”
Mộ Thiển cảm nhận được thái độ lạ của Bạc Dạ đối với cô, trong lòng rất rõ ràng.
Nhưng không muốn gây ra sự hiểu lầm và hy vọng cho Bạc Da, cô nói: “Tôi đã cùng ông nội thương lượng qua, ngày mai tôi sẽ đăng một tuyên bố trên mạng xã hội để nói rõ mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Bạc Dạ, tôi đã nghĩ rất nhiều về điều đó, đừng vì tôi mà làm trễ chuyện lớn cả đời.
Có