“Tôi tìm Phương Nhu.”
“Chị Phương, có người tìm chị.”
Trần Tương kêu một tiếng, quay trở lại ngồi ở trên ghế sa lon tiếp tục xem ti vi.
Phương Nhu từ phòng đi ra, hỏi Trần Tương, “Ai vậy?”
“Em không biết đâu.”
“Oh”
Phương Nhu gật đầu một cái, suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, Trần Tương mới vừa tới Hải Thành, làm sao biết ai với ai chứ?
Đi tới cửa phòng khách, nhìn người đàn ông xa lạ, Phương Nhu trong lòng lập tức có chút cảnh giác, “Anh...!Tìm tôi có chuyện gì?”
“Thích thiếu muốn gặp cô.”
Người đến trực tiếp cho biết mối quan hệ.
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Cô ấy duỗi tay định đóng cửa lại, nhưng người đàn ông còn nhanh hơn, duỗi chân chặn cửa lại, còn nói thêm với cô ấy, “Chuyện rất quan trọng, Thích thiếu nói, nếu không đi, nhất định sẽ hối hận.”
Nói xong anh ta bỏ đi.
Phương Nhu đứng ở cửa một lúc rồi đóng cửa lại.
Sắc mặt có chút khó coi.
Trần Tương quan tâm nói, “Chị Phương, chị không sao chứ?”
“A? Ừ? Không, không có sao, một người bạn.”
Cô ấy trở về phòng, trong lòng bồn chồn, cuối cùng thay quần áo, cùng Trần Tương nói một tiếng liền lái xe rời đi.
Trong xe, cô ấy gọi cho Thích Ngôn Thương.
” Thích Ngôn Thương, anh muốn làm cái quái gì vậy? Anh không thể buông tha cho tôi sao?”
Không biết bị Thích Ngôn Thương hành hạ bao lâu, Phương Nhu cảm thấy mình cũng mệt mỏi.
Người bên kia thật lâu cũng không thấy lên tiếng.
Hai người im lặng một lúc, người bên kia mới sâu xa nói một câu: “Phòng 903, khách sạn Royal View, tôi sẽ đợi cô.”
“Tôi sẽ không đi!”
“Chớ vội cự tuyệt, cô sẽ đến.”
Thích Ngôn Thương cúp máy, và ngay lập tức, Phương Nhu đã có thêm một lời mời kết bạn vào điện thoại của cô ấy.
Lời mời kết bạn do Thích Ngôn Thương gửi tới.
Khi cô ấy nhấp vào lời mời, đó là một bức ảnh, trong ảnh chính là khoảng khắc thân mật giữa hai người bọn họ.
Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy bức ảnh, đồng tử co lại, có chút tan vỡ.
Lập tức đáp lại một câu: “Thích Ngôn Thương, anh định ép chết tôi sao?”
Ding—
“Nghĩ sao vậy, nếu cô chết, trò chơi liền kết thúc, há chẳng phải là hết sức nhàm chán sao? Tôi cho cô hai mươi phút, nếu không gặp được cô, tôi sẽ đăng ảnh này lên mạng.
Thân là thư ký cấp cao của công ty luật YY, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người quan tâm đến thân hình hấp dẫn của cô.”
Hèn hạ.
Cho dù Phương Nhu tức giận cả người phát run, cũng không khỏi không khuất phục, chỉ có thể ngoan ngoãn lựa chọn thuận theo.
Đi tới khách sạn.
Đến bên ngoài dãy phòng do Thích Ngôn Thương chỉ định.
Phương Nhu đứng ở cửa không dám bước vào.
Bởi vì cô ấy biết rằng bên trong là một ổ sói, đi vào thì dễ mà đi ra thì khó.
“Két.”
Ngay khi cô ấy do dự, cửa phòng mở ra.
Thích Ngôn Thương đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn cô ấy bằng nửa con mắt, “Tại sao không đi vào, sợ tôi như vậy hả?”
Anh ta cười xấu xa, nụ cười trên môi đầy mỉa mai.
Nụ cười đập vào mi mắt khiến Phương Nhu toàn thân run lên, có chút sợ hãi.
Nuốt nước miếng một cái, khiếp đảm hỏi: “Thích Ngôn Thương, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Mẹ tôi đã qua đời.
Giữa hai chúng ta không còn vướng bận gì nữa, tất cả ân oán đều là của người đời trước, anh không thể đem nó đổ hết lên đầu tôi như vậy.”
Phương Nhu cảm thấy mình rất là ủy khuất, nhưng có thể làm sao, tình hình hiện tại nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ấy.
“Mẹ cô đã giết mẹ tôi.
Cô có nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ qua mọi ân oán chỉ vì cái chết của mẹ cô không?”
Anh lạnh nhạt khịt mũi, “Phương Nhu, không trách tôi.
Muốn trách chỉ có thể trách cô đã đầu thai sai gia đình, cô không nên sinh ra trong gia đình họ Phương.”
“Vì thế?”
Cô ấy không tức giận, hít sâu một hơi, hơi nhướng mi, dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn chằm chằm anh ta, “Nếu cái chết của tôi có thể làm cho anh thoải mái, tôi liền chết.
Anh có thể nhận lấy.”
Cô ấy thực sự chán ngấy với lời đe dọa của Thích Ngôn Thương.
“Tôi biết gia tộc của anh rất lớn, có thế lực.
Giết tôi đơn giản như giết một con kiến.
Tôi không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ mong anh mau ra tay.”
Trì hoãn lâu như vậy, chính là một cực hình.
Mỗi ngày sống trong lo lắng, sợ hãi đối với cô áy như vậy là quá đủ rồi.
“Muốn chết như vậy?”
Thích Ngôn Thương nắm lấy cằm cô ấy, dùng sức nâng lên, buộc cô ấy phải nhìn thẳng vào mình, “Cô muốn chết, tôi sẽ không để cho cô được toại nguyện.
Đi vào cho tôi.”
Anh ta lôi cô ấy vào phòng và đóng sầm cửa