Cố Khinh Nhiễm liên tục đập cửa bên ngoài, nhưng Trần Tương không có chút phản ứng gì cả.
Anh ta nói khô hết cả miệng, cô ấy cũng không thèm mở cửa, anh ta quả thực không còn biện pháp gì nữa.
Anh ta lái xe một vòng đến công ty.
Gặp được Mộ Thiển ở Tập đoàn Fryer.
“Có chuyện gì? Tại sao lại chán nản như vậy?”
Trong khi kiểm tra thông tin trên máy tính, Mộ Thiển liếc nhìn Cố Khinh Nhiễm đang bước vào và hỏi một cách thản nhiên.
Anh rũ đầu, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, dựa vào ghế sô pha không rời, lẩm bẩm: “Cô cho rằng từ Tòa nhà Bắc Hoàn nhảy xuống có chết hay không?”
“Ha ha, thay vì hỏi như vậy, tốt hơn là anh nên tự hỏi bản thân, sau khi bị đạn bắn vào tim thì anh còn sống hay sẽ chết.”
Quả thực là một câu hỏi ngu ngốc.
“Vậy thì có cách nào để người ta có thể nhảy khỏi Tòa nhà Bắc Hoàn mà không chết không?”
Nếu tìm được cách nhảy từ trên cao xuống mà vẫn còn sống, như vậy có thể có hy vọng ở bên Trần Tương.
Cố Khinh Nhiễm cảm thấy, vì Trần Tương và đứa bé trong bụng cô ấy, anh ta phải cố gắng hết sức.
Mộ Thiển ngừng làm việc, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, “Có phải đầu óc anh có vấn đề gì không? Bệnh thần kinh phát tác?”
Cô hừ lạnh một tiếng, không hiểu Cố Khinh Nhiễm đã làm rơi não ở đâu.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô cảm thấy Cố Khinh Nhiễm không phải là người như vậy.
Cô nhíu mày, hai mắt đột nhiên sáng lên, “Anh đã đi gặp Trần Tương?”
Ngoại trừ việc đó, cô không thể nghĩ ra lý do gì để giải thích cho việc Cố Khinh Nhiễm đang làm bây giờ, cô không thể hiểu được điều đó.
“Ừ.”
Cố Khinh Nhiễm không giấu Mộ Thiển.
Nhưng sau khi gật đầu, cảm thấy Mộ Thiển sẽ lại tức giận, lập tức ngồi dậy giải thích: “Em nói Trần Tương đang mang thai, anh chẳng qua là lo lắng mà thôi.
Trần Tương chỉ có một mình, nếu như trong lòng cất giấu chuyện gì, tâm tình không tốt, bị sinh non thì phải làm sao? Huống chi, cô ấy cũng không thể ở nhà em mãi.
Sau này, bụng cô ấy sẽ to lên từng ngày, không thể gạt được người khác.
Chẳng lẽ muốn để cô ấy bị người đời chê cười hay sao?”
Anh ta không đành lòng, cũng không muốn để Trần Tương một thân một mình đối diện với tất cả mọi chuyện.
Cố Khinh Nhiễm rất là lo lắng, liền phân tích mọi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Mộ Thiển dở khóc dở cười, nhưng cũng không có ý định nói cho anh ta biết sự thật, thay vào đó, cô nói, “Vậy anh nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho anh bằng cách anh nhảy xuống từ tòa nhà Bắc Hoàn?”
Anh ta nhún vai một cái, hai tay dang ra, tỏ vẻ bất lực.
“Anh có thể làm gì đây? Vì cô ấy đã nói nên anh sẽ thử.”
“Hừm.
Can đảm có thừa, ý kiến hay.
Tuy nhiên, trước khi đến tòa nhà Bắc Hoàn, anh nên tìm một luật sư để viết di chúc.
Đem mọi tài sản, chuyển sang tên em, đó quả là một lựa chọn tốt.”
Mộ Thiển tâm trạng vui vẻ, cố tình trêu trọc.
“Cút sang một bên, em là em gái anh sao, thật vất vả hai anh em mới nhận được nhau, em có thể hay không quan tâm tới cảm nhận của anh một chút?”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, em cũng không phải là người tốt đẹp gì.”
“Đã nhìn ra.”
Cố Khinh Nhiễm cảm thấy hơi thất vọng, nằm ở đó suy đi nghĩ lại, sau đó trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, anh ta đứng dậy bước tới gần Mộ Thiển.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào laptop không chớp mắt, anh vươn tay trực tiếp đóng máy lại.
“Nào, nói cho em nghe một chuyện.”
Anh ta cười toe toét, “Anh đã nghĩ ra một cách, có thể nó sẽ thành công.
Anh quay trở lại Tòa nhà Bắc Hoàn, sau đó em đến… và sau đó … và sau đó …”
“Ba”.
Vỗ bàn một cái, mặt đầy phấn khởi hỏi: “Như thế nào, kế hoạch này có khả thi không?”
Anh ta đột nhiên phản ứng khiến cho Mộ Thiển sợ hết hồn.
Cô cong môi, “Cứ thử xem.”
Cô còn có thể làm gì nữa.
Vì hạnh phúc cả đời của Cố Khinh Nhiễm, cô cảm thấy mình cũng nên cố gắng một chút.
Ít nhất Cố Khinh Nhiễm đối tốt với cô đều là thật lòng.
Vào ngày này, cô đã lấy được tóc của Cố Khinh Nhiễm, cô nhờ người đến trụ sở chính của tập đoàn Cố thị, lấy cốc nước của Cố lão gia, tất cả đều đưa đến bệnh viện, lặng lẽ đưa cho một người không liên quan đem mọi thứ đi xét nghiệm ADN.
Người bình thường, sẽ càng ít bị nghi ngờ.
Nếu