Ngược lại Mặc Cảnh Thâm đang ngồi ở ghế kia bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Anh nhìn người phụ nữ nhỏ mà mình đã không gặp mấy ngày nay, chỉ muốn xông lên ôm chặt cô vào lòng.
Khát khao muốn chiếm hữu cô làm của riêng cực mạnh khiến anh phải dùng rất nhiều năng lực mới có thể kiềm chế được trái tim đang hưng phấn của mình.
Anh giả bộ hờ hững thu hồi ánh mắt, “Nếu Tử Hàng không sao, tôi đi về trước.”
“Ừ, Cảnh Thâm, còn phiền toái cậu đi một chuyến.”
“Không cần khách khí, bất kể nói thế nào, tôi cũng là anh họ của Tử Hàng.”
Theo như vai vế mà nói, anh không phải là anh của Tử Hàng hay sao?
Mặc Cảnh Thâm nói xong, hướng Mộ Ngạn Minh gật đầu một cái.
Mộ Ngạn Minh lập tức nói, “Mặc tổng, tôi tiễn cậu đi.”
“Ừ.”
Hai người cùng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trên hành lang, Mộ Ngạn Minh thấy cửa phòng bệnh đóng lại, anh ta chỉ hỏi, “Thiển Thiển bây giờ cái gì cũng không biết sao?”
“Không biết mới là tốt nhất.
Sau này, làm phiền cậu hãy chăm sóc Thiển Thiển.”
Mặc Cảnh Thâm biết thời gian sống của mình không còn nhiều, mặc dù anh miễn cưỡng từ bỏ cô, nhưng anh nhất định không thể ích kỉ chỉ vì lợi ích riêng mà đi làm phiền Mộ Thiển nữa.
“Mộ tổng khách khí quá rồi, Thiển Thiển là em gái tôi, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc thật tốt.”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm quay đầu nhìn về hướng phòng bệnh, như thể anh có thể nhìn thấy Mộ Thiển qua những bức tường dày.
Anh ôm những tiếc nuối, rời khỏi bệnh viện.
Mộ Ngạn Minh quay trở lại phòng, Mộ Thiển và Mộ Điềm Tư đang trò chuyện.
“Anh, anh đến đây lúc nào?”
Mộ Thiển hỏi.
“Hôm nay công ty luật không có việc gì, nên anh đến đây.”
“Vậy không phải là nhờ có Phương Nhu anh mới có thể nhàn rỗi như vậy sao? Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ.” Mộ Thiển ám chỉ nói.
“Đừng làm càn, không cần làm mối lung tung.”
Làm sao anh ta có thể không hiểu ý của Mộ Thiển?
“Anh cùng Thích Ngữ Anh còn chưa tách ra sao?”
“Ly thân.”
“Ly thân cũng được, hai người bây giờ phải đoạn tuyệt sạch sẽ, đối với anh mới là chuyện tốt.”
“Được rồi, không nói chuyện của anh nữa.
Dạo gần đây em như thế nào?”
Mộ Ngạn Minh phất phất tay, rõ ràng là không muốn Mộ Thiển nhắc đến chuyện của anh ta cùng Thích Ngữ Anh nữa.
Đã rất nhiều năm rồi, ba người họ mới có thể ngồi chung một chỗ cùng nhau nói chuyện phiếm.
Mộ Thiển cảm thấy giờ phút này vô cùng có ý nghĩa, mọi chuyện đều vô cùng tốt.
Đồng thời, cô dường như hiểu được tâm trạng của Cố Khinh Nhiễm.
Ở Cố gia, nơi đã nuôi dưỡng anh ta lớn lên từng ngày, đổi lại là người khác, họ cũng sẽ lựa chọn trung thành với Cố gia, đó là một điều có thể hiểu được.
Suy cho cùng, công ơn dưỡng dục cũng không được đền đáp.
Hết lần này tới lần khác, Mộ Thiển cảm thấy những thứ này mới là khó giải thích nhất.
Nhà giàu nuôi con chỉ cần bỏ tiền đầu tư, tìm cô giáo, nhờ bảo mẫu chăm sóc.
Nhưng bất kể nói thế nào, đều là tình cảm sâu sắc.
“Đang suy nghĩ cái gì đấy?”
Phát hiện Mộ Thiển xuất thần, Mộ Ngạn Minh liền hỏi một câu.
“Không, không có gì.
Đúng rồi, anh, anh đi về trước đi, em có chuyện muốn nói với Điềm Tư.”
“Ha, hai người từ lúc nào quan hệ lại trở lên tốt đẹp như vậy? Hai người đừng có mà thay đổi, cãi nhau ầm ĩ, đó mới là phong cách của hai người.”
Mộ Ngạn Minh cười trêu trọc.
“Anh, đừng nói nhảm nữa, mau đi về nhanh lên.” Mộ Điềm Tư cũng bắt đầu đuổi người.
“Được, được, phụ nữ các người chính là luôn có những lời xì xào không nói hết được.
Tôi đi, tôi đi được chưa?”
Mộ Ngạn Minh muốn rời đi, nhưng thấy vẫn còn sớm, anh ta chỉ vào Mặc Tử Hàng đang nghịch đồ chơi trên giường, nói: “Vẫn còn sớm, không phải ngày mai thằng nhỏ xuất viện sao? Anh sẽ đưa nó đi dạo một chút, lát nữa sẽ trở lại, tránh cho thằng nhỏ ở trong phòng bệnh cảm thấy ngột ngạt.”
“Được, cũng tốt.”
Mộ Điềm Tư đồng ý.
“Đi nào Tử Hàng, bác đưa con ra ngoài chơi một chút.”
Mộ Ngạn Minh đi tới trước giường bệnh, ôm thằng nhỏ, đi giày xong xuôi, hướng phía Mộ Thiển và Điềm Tư phất phất tay, liền đi ra ngoài.
Một lớn một nhỏ rời đi, phòng bệnh liền trở lên yên lặng.
Mộ Thiển lúc này liền hỏi, “Hai ngày qua Mặc Viên có tới không?”
“Không tới.”
Mộ Điềm Tư lắc đầu một cái.
“Tên khốn kiếp này!”
Mộ Thiển vô cùng tức giận.
Mặc dù biết Mặc Viên đối với Tử Hàng không có tình cảm, nhưng bất kể nói thế nào thằng bé cũng là lớn lên bên cạnh anh ta.
Anh ta lại có thể thờ ơ.
Mộ Điềm Tư không lên tiếng.
Hai người từ đầu đến giờ đều là chậm chạp không có nói cho Mộ Ngạn Minh biết vấn đề.
Đôi khi, có những chuyện không cần thiết