Ngay khi cô ấy duỗi tay ra và xông lên, con dao găm đã đâm thẳng vào ngực Thích Ngôn Thương.
Con dao găm xuyên qua da và phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Thích Ngôn Thương, đi chết đi!”
Cô hai tay dùng sức, đâm sâu vào ngực anh.
Tuy nhiên, dù tốc độ có nhanh đến đâu thì cũng không bằng phản ứng của Thích Ngôn Thương, anh ta nắm lấy cổ tay cô ấy và trực tiếp rút dao găm ra.
Đột nhiên, máu ấm bắn lên trên má cô, không khí nồng nặc mùi máu tanh.
“Phương Nhu!”
Thích Ngôn Thương bóp lấy cổ cô, giống như đại bàng trong đêm, ánh mắt vô cùng sắc lạnh.
“Khụ… khụ…khụ.”
Phương Nhu thở vô cùng khó khăn, dao găm trong tay cũng bị anh ta đoạt đi, lạch cạch một tiếng vứt trên đất.
“Mẹ nó, cô chán sống rồi à, lại dám dùng dao đâm tôi?”
Vào sáng sớm, cô đã tìm kiếm dao găm, Thích Ngôn Thương biết, nhưng lại giả vờ không có phản ứng gì, chính là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cô ấy có ý đồ gì.
Nhưng ai biết cô lại không sợ sống chết.
Phương Nhu không nghĩ tới mình sẽ thất bại, nhưng nếu Thích Ngôn Thương đã tỉnh, cô ấy cũng không cần che giấu nữa.
“Haha..”
Cổ bị Thích Ngôn Thương bóp dần như sắp gãy.
Nhưng cô gái nhỏ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, khàn giọng nói, “Thích Ngôn Thương, có gan thì hãy giết tôi đi…”
Mỗi một chữ, đều là dùng hết khí lực mới nói ra được。
Chỉ có giờ phút này, cổ họng bị bóp đau, hô hấp khó khăn gần như không thở được, Phương Nhu mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ này.
Khi giọng nói nhỏ xuống, Phương Nhu nhắm mắt tuyệt vọng, “Mẹ, con đến với mẹ đây!”
Cô nghẹn ngào nói một câu, lời nói tuy bị ngắt quãng, nhưng rơi vào tai Thích Ngôn Thương lại vô cùng rõ ràng.
Bàn tay đang cố gắng hết sức bóp cổ cô dần buông lỏng.
Cảm thấy cổ họng dần thông thuận, hơi thở dồn vào lồng ngực, Phương Nhu thở hồng hộc, sau đó châm chọc nói: “Không giết được tôi sao? Thích Ngôn Thương, để tôi nói cho … khụ khụ … Tôi nói cho anh biết, chỉ cần anh không giết tôi một ngày.
Tôi sẽ giữ mạng, để giết anh.
Khụ khụ khụ… ”
Cô ấy thực sự không thoải mái, nhưng dù thế nào thì cô ấy cũng sẽ không nhượng bộ trước mặt Thích Ngôn Thương.
Sống một cuộc đời đau khổ như vậy là quá đủ rồi, kể từ sau khi Thôi Cảnh Lam qua đời, điều đó đã kích thích Phương Nhu rất nhiều.
Nó khiến cô nhiều lần muốn trả thù Thích Ngôn Thương.
“Muốn giết tôi, cũng phải xem cô có bản lĩnh không đã.
Phương Nhu, cô cứ chờ bị mắc kẹt bên tôi cả đời đi.
Tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác… sống không bằng chết.”
Thích Ngôn Thương nhấn mạnh bốn chữ cuối, đẩy Phương Nhu sang một bên.
Anh ta đứng dậy, mặc quần áo, đi giày và rời khỏi phòng.
Trong đêm tối, tầm nhìn của Phương Nhu không tốt lắm, nhưng cô cảm nhận được sức mạnh kinh người của Thích Ngôn Thương, nghĩ lại, quả nhiên là Thích Ngôn Thương, một con dao găm không đủ để khiến anh ta bị thương nhiều.
Cô ấy tự cười nhạo bản thân, nghe rầm một tiếng cửa phòng đóng lại, cả người liền run lên sợ hãi.
Cô ấy thất thần ngồi trên giường một lúc rồi mới bật đèn lên.
Lúc này, cô ấy phát hiện ga trải giường màu trắng dính đầy máu tươi, một mảng lớn.
Vừa rồi cô ấy chỉ ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, cô ấy chỉ nghĩ rằng Thích Ngôn Thương còn sót lại một chút máu, trong lòng có chút thất vọng.
Nhưng giờ nhìn thấy vết máu, cô ấy không biết nên khóc hay nên cười.
…
Ngày hôm sau, việc Thích Ngôn Thương bị thương được nhiều người biết đến.
Ngay cả Mộ Thiển, người đang ngồi trong công ty làm việc cũng không khỏi thắc mắc.
Cô liền lấy điện thoại gọi cho Phương Nhu.
Lần này, Phương Nhu đã trả lời điện thoại của cô, “Phương Nhu, hôm qua em đã đi đâu, chị gọi điện mãi mà không thấy em trả lời.”
“Chị Mộ, em xin lỗi.
Hôm qua em đi tỉnh khác giải quyết vụ khách hàng.
Em mệt quá nên ngủ gục trong khách sạn mà không sạc điện thoại.”
Phương Nhu tùy tiện tìm một lý do, rất là hợp lý.
“Em vẫn ổn chứ?”
“Em đã về nhà, không sao, không sao.”
“Tốt, vậy em nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vâng.”
Mộ Thiển cho là Phương Nhu vẫn ổn, liền cúp điện thoại.
Mà lúc này, Phương Nhu mới vừa về đến nhà, cô ấy đang ngồi trong phòng khách, hồn vía lên mây, ngây người như phỗng ngồi ở trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, cô ấy cũng bị