Người đàn ông trực tiếp đưa điếu thuốc cho anh ta.
Sau đó, anh nói: “Thân phận của ông cụ nhà họ Cố rất đáng ngờ, cậu có thể tận dụng cơ hội này để thử xem.
Nhưng tôi cảnh cáo cậu, điểm mấu chốt của tôi là không được làm cô ấy bị thương… cho dù là một sợi tóc!”
“Có thật không?” Trong mắt Thích Ngôn Thương tràn đầy hy vọng.
Bây giờ mọi hy vọng đều đặt vào Mộ Thiển, nhưng nhìn theo mối quan hệ của Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm thì anh ta không dám làm gì cả.
“Tôi có thể đem tất cả những gì mình có thể để bảo vệ cô ấy, nhưng một đời rất dài, khó tránh khỏi sẽ có bất ngờ xảy ra.
Vì vậy, bây giờ cô ấy cần độc lập và phải mạnh mẽ hơn.
Nếu tôi cứ bảo vệ cô ấy một cách mù quáng sẽ chỉ khiến cô ấy chìm đắm trong đất lành và không hiểu sự tàn nhẫn của xã hội.”
Đương nhiên, chiều chuộng một người cả đời cũng không sao, nhưng anh là con người không phải là thần thánh, không phải lúc nào cũng có ở bên cạnh cô.
Ngay cả khi có thể thì anh cũng không thể chắc chắn 100% về sự an toàn của cô.
Vì vậy, cách tốt nhất là để cô học cách trưởng thành.
“Ồ, anh đúng là dụng tâm lương khổ mà, nhưng cuối cùng thì cô ta cũng không phải là của anh.
Bạc Dạ đã bỏ hết công việc kinh doanh của tập đoàn Thịnh Trì vì muốn mang lại cho Mộ Thiển một cuộc sống ổn định và suôn sẻ.
Nếu họ thực sự ở bên nhau…”
Thích Ngôn Thương không nói tiếp, chỉ nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Như vậy thì cũng tốt.” Từ sau khi trở về, Mặc Cảnh Thâm không dám xuất hiện bên cạnh Mộ Thiển.
Nhưng đôi khi anh cũng muốn nhìn người phụ nữ đó ở khoảng cách gần một chút vì vậy anh đã theo dõi một lần, nhưng tính cảnh giác của cô cực kỳ mạnh nên đã phát hiện ra.
Kể từ đó, Mặc Cảnh Thâm đã ngừng theo dõi.
“Thật sự yêu một người nào đó là có thể vì người đó mà làm được nhiều điều như vậy sao? Cảm giác yêu một ai đó là gì?”
Thích Ngôn Thương dường như hỏi lại Mặc Cảnh Thâm, và dường như đang nói chuyện với chính mình.
Hình bóng của Phương Nhu hiện lên trong tâm trí anh ta, nhưng tính chiếm hữu mạnh mẽ đã ám ảnh tâm trí anh ta, khiến anh ta hận mình có thể bay đến trước mặt Phương Nhu và mạnh mẽ chiếm đoạt cô ấy.
Rốt cuộc thì tình yêu là gì? Anh ta thực sự không hiểu.
Hoặc là theo như anh ta mà nói thì anh ta sẽ cảm thấy sảng khoái khi nhìn thấy cô ấy đau đớn.
Chỉ nên có hận thù với cô ấy.
Tập đoàn Fryer.
An Nhiên rất có năng lực làm việc, Mộ Thiển chỉ đi ra ngoài ăn cơm trưa một chút, sau khi trở về thì mọi thứ đã khôi phục lại như cũ.
Vào phòng làm việc, An Nhiên lập tức đi vào báo cáo: “Tổng giám đốc Mộ, vừa nhận được tin tức, chủ tịch Cố lát nữa sẽ tới.”
“Ông ta tới đây làm gì vậy?”
“Cũng không rõ.”
“Biết rồi.” Mộ Thiển xua tay, An Nhiên lại quay lại phòng thư ký tiếp tục làm việc.
Nhưng mà Mộ Thiển lại rơi vào trầm tư, lẽ nào Thích Ngôn Thương đã đến tìm ông cụ nhà họ Cố?
Dựa vào suy nghĩ của ông cụ nhà họ Cố thì ông ta chắc chắc không dám chọc giận nhà họ Thích.
Vậy hôm nay ông ta đến đây là để truy hỏi sao?
Suy nghĩ một chút thì ngoài điều đó ra thì không có khả năng nào khác.
Ngồi trong văn phòng, châm một bình trà ngon, lặng lẽ đợi ông cụ nhà họ Cố đến.
Đúng như dự đoán hai mươi phút sau ông cụ nhà họ Cố đã xuất hiện trong văn phòng, hơn nữa còn có Thích Ngữ Anh đi cùng ông ta.
Tại sao cô ấy cũng ở đây?
“Thích Ngữ Anh? Cô đến đây làm gì?”
Cô liếc nhìn ông cụ nhà họ Cố, sau đó không thèm khách khí mà hỏi Thích Ngữ Anh.
“Làm càn! Làm sao lại nói chuyện với khách như vậy?” Ông cụ nhà họ Cố thưởng thức quả hạch đào trong tay, vẻ mặt giận tím.
“Tổng giám đốc Mộ, với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Fryer cách đối nhân xử thế của cô đúng là không tốt mà!”
Thích Ngữ Anh cười nhẹ, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai châm chọc, rất coi thường Mộ Thiển: “Quả nhiên là một người xuất thân từ khu vực nghèo khó, không có học thức gì cả.”
Thích Ngữ Anh không có dùng não để nói chuyện, vẻ mặt vui vẻ hơn khi phát hiện bởi vì lời nói của chính mình, khuôn mặt ông cụ càng thêm khó coi.
Ông cụ nhà họ Cố và Thích Ngữ Anh ngồi đối diện nhau, trong khi Mộ Thiển rót một tách trà thơm cho họ rồi đặt chiếc ly trước mặt họ.
“Hôm nay tới đây là có chuyện gì sao?” Mộ Thiển thực sự không có nhiều kiên nhẫn đối với người nhà họ Thích và ông cụ nhà họ Cố.
Chưa kể bây giờ cô mới biết mình không