Tay cầm ly rượu của Mộ Thiển hơi dùng sức, giả vờ trấn định để cho mình không bị bại lộ.
Sau đó bưng ly rượu lên nhấp một miếng rượu, nghiêng đầu đi nhìn về phía một bên.
Ngày hôm qua bị bắt cóc là Mặc Cảnh Thâm cứu cô ta.
Đến bây giờ Mộ Thiển còn không chưa có nghĩ kỹ nên làm gì đối mặt tất cả, thậm chí có nghĩ tới lại một lần nữa chủ động đi tìm Mặc Cảnh Thâm.
Sau đó ngày hôm nay đột nhiên tra được tin tức cho làm cho cô chìm đắm trong sự ngạc nhiên, thật lâu không thể bình phục.
Bịch bịch bịch…
Tim đập không ngừng tăng số, dường như có thể nhảy ra cuống họng, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
Tại sao bức ảnh, tại sao… tại sao người trong bức ảnh lại giống Cố Khinh Nhiễm như vậy chứ?
Mộ Thiển rất muốn đi điều tra chân tướng của sự tình, nhưng tình huống bây giờ hiển nhiên không thích hợp.
Hành động quá lớn, quá mức kích động sẽ bại lộ chính mình, càng dễ dàng bại lộ chân tướng của sự tình.
Chí ít hiện tại có một số việc vẫn chưa thể truyền đi.
Ong ong ong…
Điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn vang lên.
Mộ Thiển cầm điện thoại di động lên, nhìn số điện thoại lạ hoắc, do dự chốc lát vẫn là đứng dậy đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài khách sạn, cô nhận điện thoại: “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
“Cô Mộ Thiển, đã lâu không gặp.
”
Bên kia là giọng nam máy móc, là dùng phần mềm chỉnh âm mới có.
“Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng lắm, bây giờ cô đến cửa sau khách sạn, tôi ở chỗ này chờ cô.
”
“Đùa tôi sao, tôi ngay cả anh là ai cũng không biết, dựa vào cái gì anh bảo tôi đi tôi liền đi qua đó?”
“Làm sao, sợ à?”
“Ha ha, sợ thì đừng đến đây.
” Đối phương trực tiếp cúp điện thoại.
Mộ Thiển ở cửa khách sạn đứng một lúc, trong đầu nhớ lại mấy câu nói của người kia, đều là mơ hồ cảm thấy cũng có chút vấn đề.
Người, đều sẽ có lòng hiếu kỳ.
Dưới sự thúc dục của lòng hiếu kỳ, Mộ Thiển lòng mang nghi hoặc hướng về cửa sau khách sạn đi tới.
Khách sạn Ngự Cảnh chính là khách sạn 5 sao của tập đoàn Mặc Thị, ở Hải Thành vô cùng có tiếng.
Tự nhiên, Mộ Thiển đối với nơi này cũng rất quen thuộc.
Mà khi cô đi tới cửa sau của khách sạn thì kinh ngạc phát hiện cửa sau ngoại trừ công nhân viên của khách sạn đang bận rộn ra thì căn bản không có người khác.
Đứng một lúc, cùng đợi người thần bí chủ động điện thoại liên hệ, nhưng mà thật lâu cũng không đợi được người.
Bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là chủ động gọi cho người bí ẩn kia một cuộc điện thoại, làm sao điện thoại gọi đi ra ngoài cũng không người nghe vậy.
“Sẽ là ai chứ?” Mộ Thiển lầm bầm lầu bầu.
Thu lại điện thoại di động, ngước mắt trong nháy mắt liền phát hiện người đi về hướng này là Mặc Cảnh Thâm.
“Làm sao em lại đến nơi này?” Mặc Cảnh Thâm nhìn cô ta, giọng điệu ôn nhu.
“Không có chuyện gì, lại đây nhìn một chút mà thôi.
”
Tay cô hơi cứng đờ, không tự chủ được mà không khống chế được áy náy nhảy lên trong lòng, trái tim cô đột nhiên co rút, giống như đao cắt hiện lên đau đớn.
Anh yêu cô, Mộ Thiển nhìn ở trong mắt.
Trên thế giới thật sự không tìm được một người yêu cô vượt qua Mặc Cảnh Thâm.
Chính là người đàn ông này yên lặng mà vì cô làm tất cả, cũng không muốn để cho cô biết, tất cả đau khổ một mình chịu đựng, dù cho sinh ly tử biệt, cũng không muốn làm cho cô đau đớn.
Mộ Thiển rất cảm động, rất vui mừng, rất đau lòng.
Cũng… rất bất đắc dĩ.
“Đi dạo mà thôi, Mặc Thiếu có chuyện gì sao?”
Cô giả vờ bình tĩnh, mặt không hề cảm xúc hỏi ngược một câu.
“Nghe nói ngày hôm qua em bị bắt cóc rồi hả? Không có sao chứ?” Anh cho rằng Mộ Thiển cái gì cũng không biết, rất tùy ý hỏi.
Thái độ của Mộ Thiển lạnh lùng, lại nói: “Nếu như Mặc Thiếu không có chuyện gì tôi đi trước đây.
”
Nói xong, vòng qua Mặc Cảnh Thâm trực tiếp rời đi.
Đối mặt anh, Mộ Thiển thật không có bao nhiêu sức khống chế, chỉ là vừa nãy nói mấy câu nói, cô đã không nhịn được muốn vồ tới ôm thật chặt lấy người đàn ông mà cô yêu kia.
Cô lo lắng, nếu như nói thêm nữa mấy câu nói nữa, sẽ khống chế sự nhớ nhung với anh không được, sẽ vồ tới ôm anh, nói cho anh biết: “Cảnh Thâm, em nhớ ra rồi, em nhớ ra hết rồi.
”
Nhưng mà… không thể!
“Đợi đã.
” Người đàn ông bỗng nhiên kêu một tiếng.
Cô dừng bước, đầu hơi nghiên một bên, khóe mắt dư quang liếc mắt nhìn anh: “Nói.
”
Mặc Cảnh Thâm chần chờ chốc lát, cất bước đi tới trước mặt cô.
Hôm nay anh mặc áo vest màu trắng, mang một bộ khung kính mắt sợi vàng, tóc ngắn chia ba bảy, kiểu tóc đẹp đẽ nổi bật lên gương mặt lạnh lùng của anh, càng