Khi anh ta đi tới, anh ta đã cho Mộ Thiển một cú đấm, nhưng trước khi nắm đấm của anh ta rơi vào mặt của Mộ Thiển, Mộ Thiển đã nắm chặt tay và giữ nó bằng tay không.
Sau đó cô giật mạnh, giơ đầu gối lên và đá thẳng vào bụng, dùng tay phải tát vào mặt anh ta: “Cố Bất Phàm, tôi hỏi anh, con trai tôi đâu?”
Trước đó cô đã biết Cố Bất Phàm và Mặc Viên đang bí mật thông đồng, điều mà Mộ Thiển lo lắng là Cố Bất Phàm đã giao Tiểu Bảo cho Mặc Viên.
“Oái, mẹ giúp con.
”
Mộ Thiển tát Cố Bất Phàm từ trên bậc thang lăn xuống đất, những người đứng bên lề đều lùi lại một bước.
“Trời ạ, Mộ Thiển thật lợi hại mà.
”
“Nhìn vậy mà còn có chút thân thủ.
”
“Người đàn ông đó đánh giỏi như vậy, vậy mà có thể là đối thủ của anh cả, cậu ta là ai?”
“Ai biết được cái này.
”
Những người đứng sang một bên theo dõi những gì đã xảy ra vào lúc này, nhưng không ai sẵn sàng bước ra và nói một lời.
Còn ông cụ nhà họ Cố vẫn kiên định đứng đó, vẻ mặt u ám nhưng cũng không có ý định đứng lên nói.
Mộ Thiển bước xuống bậc thềm, từng bước đến trước mặt Cố Bất Phàm, cúi người, nắm lấy cổ anh ta hỏi: “Tiểu Bảo đâu?”
Từ khi trở về nhà họ Cố đến nay, chỉ cần không ai động đến cô là cô có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Thật tiếc vì Cố Bất Phàm đã đi quá xa, một lần lại một lần ở trước mặt cô mà điên cuồng tìm đường chết, thật sự là không thể chịu nổi.
“Mẹ, cô ta đánh con…”
Cố Bất Phàm nghiêng đầu nhìn Lam Dương Dương, khuôn mặt cay đắng, giận dữ hét lên.
Chát…
Mộ Thiển nặng nề tát vào mặt anh ta thêm một cái: “Trả lời câu hỏi của tôi.
”
Rõ ràng là phụ nữ này đã mất hết kiên nhẫn.
“Ôi, Mộ Thiển, cô dừng tay lại cho tôi, đó là con trai của tôi, nếu cô dám động một sợi lông của nó thì tôi liều mạng với cô.
”
Lam Dương Dương cảm thấy đau lòng cho con trai mình, hét lên, quay lại nhìn chồng và thấy rằng chồng bà ta và người đàn ông không rõ lai lịch đã đánh vào phòng khách.
Cao thủ so chiêu, không ai lưu tình, ầm ầm đùng đùng, theo bọn họ đánh nhau thì đồ vật trong phòng khách cũng hư hỏng không ít.
Bà ta bước xuống cầu thang và đẩy Mộ Thiển.
Lúc này, Cố Khinh Nhiễm bước ra và đứng trước mặt Lam Dương Dương, nói: “Mộ Thiển chỉ muốn biết Tiểu Bảo ở đâu.
Nếu Cố Bất Phàm không nói gì, thì người chịu tội chỉ có anh ta mà thôi.
”
“Các người… các người… các người ức hiếp người quá đáng.
Ba, ba không quan tâm sao?”
Cái nhìn cầu cứu rơi vào ông cụ nhà nhà Cố, đau khổ cầu xin.
“Hừm, con trai của cô có đức hạnh gì, trong lòng cô không biết sao?”
Ông cụ nhà họ Cố nhìn về phía Mộ Thiển, đi tới chỗ cô nhìn xuống người nằm trên mặt đất, Cố Bất Phàm vẻ mặt xấu hổ: “Mày mang Tiểu Bảo đi rồi à?”
Cố Bất Phàm làm việc ngu ngốc, anh ta không bao giờ quan tâm đến hậu quả, ai mà biết được anh ta sẽ làm những việc điên rồ gì.
“Cháu…”
“Ồ, con mau nói đi, cứ nói cho Mộ Thiển đi, con có bị điên không? Không có việc gì làm nên tự kiếm chuyện sao?”
Cuối cùng, Lam Dương Dương không nhịn được mà đá anh ta một cái: “Đừng nói nhảm, một lát con bị đánh chết thì cũng đừng trách mẹ không quan tâm con.
”
Bà ta bị chọc giận đến đau đầu.
Ngay từ khi Mộ Thiển và những người khác đến sân, bà ta và chồng đã hỏi Cố Bất Phàm về điều đó.
Biết những gì Cố Bất Phàm đã làm, trong thâm tâm bà ta đã quyết định nên khi Mộ Thiển đang làm ầm ĩ ở cửa họ cũng không mở cửa.
Hôm nay, nếu không có chồng bà ta ở đây thì bà ta sẽ không bao giờ mở cửa.
“Chị dâu nói như vậy, chẳng lẽ Cố Bất Phàm đã đem đứa nhỏ đi rồi đúng không?”
“Cố Bất Phàm đúng là hồ đồ mà.
”
“Cậu ta chưa từng làm tốt việc gì, ai mà biết được.
”
“Có vẻ như ba vẫn thích Mộ Thiển nên thiên vị cô ta hơn…”
Những anh em khác đứng cạnh không khỏi bàn tán.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Không phải con đã