Kết quả là cuối cùng địa vị của Đường Tứ ở nhà họ Đường vững chắc, nhưng Mặc Cảnh Thâm lại có con với một người lạ.
Mà “người lạ” đó đương nhiên chính là Mộ Thiển.
Suy cho cùng thì Đường Tứ cũng rất khổ.
Chỉ vì quyền kế thừa mà phải hy sinh giả trai, đồng thời đánh mất người mình yêu.
Trong lúc nhất thời, Mộ Thiển không cảm thấy Đường Tứ đáng ghét.
Sau bữa cơm, hai người nâng ly uống rượu.
Mộ Thiển hỏi: “Cô Đường, cô…”
“Kêu tôi là anh Tứ đi, họ đều kêu tôi như vậy.”
“Anh Tứ?” Mộ Thiển nhướng mày: “Xưng hô này lại rất phù hợp với thân phận của cô.”
“Thế à? Xưng hô đó đã đi theo tôi 25 năm.
Để từ bỏ xưng hô này, tôi cố ý để tóc dài, biến mình thành một người phụ nữ biết ăn diện, lúc đó mới phát hiện có những nhãn hiệu một khi đã bị dán lên người thì sẽ rất khó gỡ bỏ.”
“Chỉ cần sống cho thỏa đáng thì đã là tốt nhất.”
“Cô nói có lý.” Đường Tứ mỉm cười, nâng ly cụng ly với Mộ Thiển.
Hai người uống một ngụm rượu, cô ta đặt ly xuống: “Hôm nay tôi gọi cô tới đây là muốn nói về chuyện của Mặc Cảnh Thâm.”
“Xin được lắng nghe.”
“Vì cô nên Mặc Cảnh Thâm làm Đông Côn bị thương, chuyện này đang bị bàn tán xôn xao.” Nói xong, Đường Tứ nhìn Mộ Thiển.
“Đó là do Đông Côn tự làm tự chịu, anh ta đụng ai không đụng lại đụng vào Tiểu Bảo, đó là con cháu của nhà họ Mặc, há là người mà Đông Côn có thể đụng vào?”
“Cho dù không phải là Tiểu Bảo thì cũng là cô, Mặc Cảnh Thâm cũng sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn.”
“Đúng vậy.” Mộ Thiển không phủ nhận.
Cô cầm ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư, nhíu mày nói: “Cô biết rõ tình trạng của Mặc Cảnh Thâm, lúc trước anh ấy không còn nhiều thời gian, sao bây giờ lại trông có vẻ khỏe mạnh vậy?” Mộ Thiển vẫn rất tò mò chuyện này.
Nếu Đường Tứ đã đến đây thì cô phải moi được tin tức từ chỗ cô ta.
“Thượng Quan Thụy Hoa, một thầy thuốc cổ truyền rất lợi hại của thủ đô đã ra tay giúp Mặc Cảnh Thâm.
Tuy nhiên tôi nghe nói ông ấy chỉ có thể ức chế bệnh tình phát tác, kéo dài thời gian mà thôi.
Tuy nhiên mấy ngày trước, Thượng Quan Thụy Hoa đã chết.”
“Chết ư?” Mộ Thiển khựng lại, sắc mặt trầm xuống.
Thượng Quan Thụy Hoa vừa giúp Mặc Cảnh Thâm khống chế bệnh tình thì mấy ngày sau đã chết? Mộ Thiển cũng từng nghe nói tới chuyện này, người trong giới từng nhắc tới, nói là bị sát hại.
Bây giờ xem ra có lẽ là liên quan tới Mặc Cảnh Thâm.
Nói chính xác hơn là vì Thượng Quan Thụy Hoa đã cứu Mặc Cảnh Thâm, đụng chạm tới lợi ích của một vài người.
“Hôm nay tôi tới đây để nói với cô, Mặc Cảnh Thâm đụng vào Đông Côn đã chọc giận mấy gia tộc lớn ở thủ đô.
Tôi có thể không ra tay, nhưng không thể ngăn cản chuyện này.
Tốt nhất cô hãy chuẩn bị tinh thần đi.” Đường Tứ nói thẳng.
Mộ Thiển đang cúi đầu trầm tư chợt ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn cô ta: “Tại sao cô lại tìm tôi?”
“Bởi vì cô sẽ giúp anh ấy.”
“Vậy thì tôi với cô là gì? Đồng minh, hay là đối tác duy nhất?” Mộ Thiển hỏi lại.
Đường Tứ cười cầm chai rượu rót một ly cho mình: “Chúng ta vẫn là kẻ địch.
Sau này gặp mặt, tôi sẽ không khách sáo với cô dâu.”
Mộ Thiển bật cười, không tiếp lời cô ta.
Hai người tiếp tục cụng ly, phát ra tiếng vang trong trẻo, nhìn nhau rồi uống cạn ly rượu.
“Đi thôi.” Đường Tứ đặt ly xuống, cầm túi xách đứng dậy.
Phòng riêng đóng cửa lại, Mộ Thiển thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư.
Thân phận của Đông Côn vốn không đơn giản, bây giờ Mặc Cảnh Thâm làm Đông Côn bị thương, chọc phải gia tộc lớn nhất ở thủ đô.
Phong ba lại nổi lên, một cơn bão sắp ập đến.
Mộ Thiển không biết mình sắp phải đối mặt với cục diện như thế nào, nhưng cô thật sự rất lo lắng cho Mặc Cảnh Thâm.
Mặc dù anh đã không còn nhiều thời gian, nhưng cô không muốn